Thời điểm đi qua cái bụng tròn vành vạnh, bên trong lúc này đang dưỡng dục một sinh mệnh mang theo huyết mạch của anh, ngón tay mang theo vết sần do cầm bút vẽ vòng tròn bên trên đó. Toàn thân người con gái liền giật nảy lên, nhạy cảm đến mức khiến mắt anh đỏ ngầu.
“Hức… Mục Thanh…”
Lương cô nương nức nở, mềm ngọt, như đang gọi người đến bắt nạt. Kích thích nơi bụng bầu cực độ nhạy cảm khiến cô vô thức co quắt ngón chân, ma sát lẵng chân, muốn khép lại. Khổ nổi một chân cô bị ép vắt lên hông anh, bị đùi anh chèn lại, lại thành cọ sát trên người anh, mơ hồ đốt lửa.
Đã vậy còn gọi anh nữa.
Mục tổng bị mời gọi đến không xong, bắp đùi hơi nâng lên, ép cho chân cô nhấc cao không nói, còn cọ sát đầu gối lên nơi tư mật của cô, sắc tình trêu chọc.
“A…”
Âm thanh từ trong miệng Lương cô nương ngày một ngọt ngào thanh thót, như mật ong thượng hạng được ủ lâu năm. Theo lẳng chân dần bị ép áp sát vào cái bụng đã nhô lên, bày ra tư thế càng thêm xấu hổ thì biểu tình trên mặt lại càng động lòng người. Tình huống quá kỳ lạ khiến cho cô bối rối, lại vô thức nép vào trong lòng người đàn ông, như thể muốn dùng anh che đi cảnh xuân tươi đẹp dưới làn váy bị nhấc cao.
Ai biết đó lại là cử chỉ càng thêm có lợi cho người đàn ông kia đâu.
Dục vọng rạo rực quá mức, lại thêm sức nóng ngày một kinh người đang dâng cao giữa họ khiến cho đầu óc Mục Thanh đều có chút kích động. Không thể kiềm chế, anh liền không nhịn được nắm mặt cô gái nhỏ lên hôn.
“Ư a…”
Cánh tay xuyên qua váy áo, chế trụ cần cổ nhỏ thon gọn, khiến cho cô gái nhỏ chỉ có thể vô lực há miệng, dần dần bị anh tước đoạt hơi thở.
Hôn thì hôn, một phần cánh tay anh vẫn không chịu thua kém, ép sát vào giữa hai đồi núi chập chùng nhô cao, đầu gối lại càng ra sức cọ sát nơi tư mật của người con gái. Một tay đang lót dưới đầu cô vốn không có nhiều không gian hoạt động ban đầu còn giữ lấy tay cô, bấy giờ cũng buông ra, dừng sức ép nửa thân trên của cô nghiêng về phía mình, cánh tay được tự do nhiều hơn liền tập kích cánh mông tròn căng mịn, săn chắc co dãn mười phần.
Toàn thân Lương Doanh lúc này gần như là bị giam trong lòng người đàn ông kia, lại bị hôn đến khóe mắt ướt át, đôi môi cũng hồng nhuận tươi đẹp. Bàn tay bị thả ra vô thức đáp lên lồng ngực rộng lớn vững chắc nóng hầm hập của anh, ra sức bám víu.
“Vợ… Cho anh…”
“Ưm hư…”
Theo từng cái hôn nhỏ vụn rơi trên môi, hơi thở của Lương Doanh tán loạn, đầu óc vốn đã buồn ngủ nay lại càng đặc quánh. Cảm nhận chân thật từ thân thể không hề bài xích người đàn ông, còn vì mang thai mà trở nên nhạy cảm, phản kháng gì đó vốn không hề tồn tại trong cử chỉ của Lương Doanh.
Cô chỉ biết mình càng ngày càng khó chịu, càng nóng, giống như đêm hôm đó. Mà bây giờ nguyên nhân khiến cô bối rối không phải là thuốc mà là người đàn ông bên cạnh.
Thời điểm này mọi thứ đều là nước chảy thành sông.
Dần dần quần áo trên người đã ít nay lại càng rớt mất gần hết.
Người đàn ông thỏa sức khoe ra thân hình gợi cảm, đem phân thân đã lọt trần của mình nhiệt tình cọ sát vào bụng dưới đã ẩm ướt từ khi nào của người con gái. Nơi đó cũng đã bị anh lột trần, thân mật dán vào phân thân của anh. Rừng rậm bí mật không ngừng phun ra hơi thở nóng rực, hơi nhày nhụa, lâu lâu lại giống như sinh ra vài phần lực hút, muốn đem anh hút vào.
Cảm giác kia khiến Mục Thanh muốn nổ tung.
“Vợ vợ…”
Anh không ngừng lập đi lập lại gọi vợ, bên tai nghe cô yêu kiều thở dốc, động tác lại rất mềm nhẹ đỡ lấy chiếc bụng xinh xắn của cô, lại. có thể đem một chân cô gác lên hông mình, thuận lợi cho anh cọ sát trêu chọc cô bé của cô không nói, còn tiện đường cho anh cưng chiều hai quả đào ngọt ngào đậm mùi hương sữa của cô.
“Hức a…”
Bị ép trong ngực anh, Lương cô nương chỉ biết oằn người ưỡn thân, duỗi thẳng đầu ngón chân bị dòng điện đang chạy khắp người giật đến tê dại. Một tay vô lực giữ lấy đầu người đàn ông, một tay lại thẹn thùng che lên miệng, nhưng những âm thanh xấu hổ kia vẫn không ngừng thoát ra.
Ngượng chết người…
Chụt chụt…
Những âm thanh mút mát sắc tình trước ngực vẫn cứ chui vào tai, như ma âm của dục vọng. Muốn ép người nhảy vào biển dục không lối thoát.
“A!..”
Dần dần theo thời gian bàn tay đang nhào nặn trên mông cô liền dời đến giữa hai chân cô, âm thanh phát ra từ hai cánh môi bất chợt trở nên cao vút, ngọt nị dính nhớt.
“Vợ, em ngọt quá…”
“Ư a!”
Mục Thanh suýt thì đánh mất lí trí khi ngón tay anh chạm vào hang động lầy lội kia. Ướt át, như vực sâu không đáy muốn hút linh hồn anh vào.
Dục vọng dâng cao, ngón tay không kiềm chế được đem cửa hang kia banh rộng một cách sắc tình. Bên tai nghe cô nức nở, ngón tay ác ý chà đạp miệng mềm đến phát ra tiếng nước nhót nhép xấu hổ chết người.
Chỉ mới ở ngoài thôi đã như vậy… Lần nào Mục Thanh cũng có cảm giác muốn chết trên người cô.
Những phản ứng ngây ngô nhưng đặc biệt trêu chọc người. Từ lần đầu tiên chạm vào cô anh đã si mê.
Hang động kia lầy lội đến mức không cần anh dùng thêm biện pháp hỗ trợ nào, theo ngón tay anh trượt vào liền như bị vô tận hút lấy, không thoát ra được.
“Hức! A…”
Kích thích quá lớn khiến người con gái nấc lên, giật nảy trong ngực anh. Phản ứng vừa vụng về vừa chân thật khiến trái tim anh muốn bật ra.
Càng ngày càng ngọt ngào hơn…
“Vợ vợ!”
“A a!”
Mọi thứ giống như đã mất kiểm soát.
Theo thời gian những ngón tay kia như đang vật lộn với hang động lầy lội. Một ngón lại thêm một ngón, tiếng nước ngày một nhiều hơn, càng sắc tình đến cực điểm. Động tác đưa đẩy như hóa thành tàn ảnh.
“A!”
Mãi đến khi từ miệng người con gái phát ra một tiếng rên rỉ cao vút, mị âm trực tiếp xuyên thấu lý trí của người đàn ông.
Phụt!
Mấy ngón tay mạnh mẽ bị rút ra, kéo theo từng cơn co giật của thân thể bên dưới.
Nhìn chất dịch nhớt nhát trên tay, ánh mắt Mục Thanh tối sầm.
“Ô… Căng quá…”
“Vợ, không sao…”
Anh dỗ dành, phân thân lại tiếp tục từng phân chui vào miệng nhỏ mê người kia.
“Mục Thanh a…”
“Vợ, anh yêu em.”
“A…”
Tiếng nức nở yêu kiều như muốn lạc đi theo cái đẩy gần như chạm vào vách tường căng phồng nơi đang dực dụng sinh mệnh của người con gái.
Mục Thanh mồ hôi đầy đầu nhìn phân thân vẫn còn một phần tư đang nằm bên ngoài của mình lại không dám động thêm nữa.
Anh yêu thương hôn lên môi cô, lên ngón tay bị cô trong lúc vô tình cắn thành nửa vầng trăng, dịu dàng nâng nui trân trọng. Dần dần cảm nhận thân thể cô thả lỏng, chắc chắn không làm cô bị thương, cảm xúc vẫn tràn đầy, anh mới bắt đầu từ chút một đưa đẩy.
“A ư…”
Tiếng nỉ non lại vang lên. Xen lẫn với tiếng thở dốc nam tính.
Mật ngọt rơi xuống nệm giường.
Người con gái vô lực ôm lấy đầu người đàn ông đang đè ép dục vọng đưa đẩy từng chút một trong người cô. Sự rạo rực mang theo áp lực đó khiến cô choáng váng.
Nóng quá…
“Mục… Thanh ư a…”
Đáp lại cô là tiếng thở dốc càng thêm nặng nề của người đàn ông.
Anh ôm chặt cô trong lòng, dưới thân lại không ngừng luật động.
Từ chậm đến nhanh.
Âm thanh của cô cùng tiếng thở ồ ồ của anh cũng dần dần tăng lên.
Sự đè nén không tận tình xỏ xiên của anh khiến cô không chỉ không thấy khó chịu mà còn ngất ngây đến không còn biết gì. Cô chỉ biết mở rộng bản thân cho anh tận tình giữ lấy.
Đêm bỗng nhiên trở nên dài đằng đẳng.
Người con gái trên giường lại bị đỗi tư thế hai lần. Từ nằm giữa ra, mở rộng thân thể, quấn chân lên eo người đàn ông, cho tới nằm quỳ trên nệm giường, cái mông bị người đàn ông nâng nui nhấc cao, không để bụng cô bị đè ép mà đón nhận anh yêu thương. Sự dịu dàng của anh khiến cô không thể nói được một câu từ chối.
Cho đến khi anh thỏa mãn.
Người đàn ông bị nhịn đói lâu chính là khó đối phó như vậy.
Chụt!
“Vợ yêu.”
“Ư… Mục Thanh… Buồn ngủ…”
Mục tổng ăn no rồi, chịu không nổi vợ nài nỉ, thích muốn chết ôm vợ vào lòng, thỏa mãn thiếp đi.