Trọng Sinh: Tình Nơi Biển Thệ

Chương 49: Không có mùi của tôi em không ngủ được đâu




Ánh mắt này có lực sát thương rất lớn, khiến Lương cô nương bình thường trấn định là thế đều có chút bối rối.

Ông nội Mục ánh mắt khẽ nhích, có lẽ đã phát hiện cháu dâu thú vị, lại nhìn cháu trai Mục Thanh nói một câu ẩn ý: “Lần này anh làm tốt lắm.”

Mục tổng chỉ thiếu hểnh mũi lên trời.

Mục Thanh trong lúc vô tình cũng cảm thấy quyết định lúc đó của mình quá đúng, còn tự khen mình một câu trong lòng.

Lương Doanh ở trong không khí hòa thuận này âm thầm đưa ánh mắt yên tĩnh nhìn khắp một lượt, lại lặng lẽ vuốt nhẹ bụng mình, sự an tâm rất nhỏ khẽ tràn ra ngoài.

Mẹ Mục vô tình phát hiện ra, nhưng cũng im lặng xem như không thấy. Lại chỉ càng cảm thấy con dâu này nhặt được quá tiện nghi.



Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, cả nhà lại trò chuyện tán gẫu tiêu cơm một hồi rồi tản ra Lương Doanh mới biết vì sao căn biệt thự này nhỏ như vậy, làm sao có thể chứa được hết từng này người.

Thì ra đây chỉ là nhà chính, nơi ông nội Mục và ba mẹ Mục ở. Vợ chồng chú hai, chú ba mỗi khi tụ tập lại trừ ăn cơm trò chuyện thì mỗi người một căn biệt thự giống vậy trong khuôn viên lớn bên ngoài. Một khu biệt thự lớn tất cả bị vây bên trong khuôn viên rất rộng đều là của nhà họ Mục. Tương lai con cháu trong nhà có vợ có chồng thì mỗi người có thể chọn một căn để làm nơi ở lại mỗi khi đoàn viên.

Lương Doanh không quá giật mình, nhưng mà cô thích không khí xung quanh biệt thự, cứ nấn ná mãi không chịu đi ngủ trưa mà đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

“Mau đi ngủ.”

Mục tổng quản nghiêm cứng rắn mang cô đi vào: “Đợi đến lúc bụng em lớn rồi tôi sợ không chăm sóc em chu đáo. Nếu em đã thích nơi này thì lúc đó tôi đưa em về đây, bên cạnh có mẹ, có người trông coi em tôi sẽ yên tâm hơn.”

Lương Doanh không có nói không, cô vẫn là người sẽ không từ chối đưa đẩy những chuyện không cần thiết, cô nghĩ đúng thì đồng ý thôi.

Cho nên chuyện này cứ như vậy được định ra.

Lương Doanh theo sự giúp đỡ của người đàn ông nằm trên giường, đang định nhắm mắt ngủ thì lại phát hiện ai đó còn chưa có đi.

Cô hé mắt ra nhìn anh.

Mục Thanh không nói gì, vẫn cứ nhìn.

Giằng co như vậy chừng một phút, Mục Thanh mới lên tiếng: “Tôi ngủ trưa cùng em.”

Không giống hỏi ý.

Lương cô nương mệt cả ngày vừa nằm lên giường mắt liền híp lại thành một đường chỉ. Cô dùng ánh mắt lim dim như vậy nhìn anh, gật đầu rất nhỏ.

Mục tổng được ân chuẩn hai ba bước lộn lên giường, từ từ nhích lại ôm hờ lấy vợ.

Thân thể nhỏ nhắn bên dưới hơi căng thẳng một chút, nhưng rồi có lẽ là đã quen với mùi hương trên người anh nên rất nhanh đã thả lỏng, thở đều ngủ mất.

Mục tổng hạnh phúc ngất ngây với bước tiến mới nhất của mình, mém thì không ngủ được nằm nhìn vợ cả buổi.

Mà người ta nói chẳng sai. Nhượng bộ được một lần thì sẽ có lần thứ hai, có bắt đầu thì sẽ có tiếp theo quả là không sai tí nào.

Cái này lại biểu hiện hoàn mỹ trên người Mục tổng của chúng ta.

Bởi vì là tết đoan ngọ cho nên hai người đã định là sẽ ở lại Mục gia nhà chính ăn cơm tối, ăn bánh ú tro ngũ vị đại biểu cho nửa năm thuận lợi đã đi qua. Mà đợi ăn cơm xong trời cũng đã muộn, làm người ở gần bên cạnh, Lương Doanh lại đang mang thai, lấy lý do đi đêm không an toàn, hai người ở lại Mục gia qua đêm.

Ở nơi lạ nước lạ giường, Mục tổng cho rằng mình có đầy đủ lý do để lên giường ngủ cùng vợ.

“Không phải buổi trưa vừa nằm qua đó sao?”

“…”

“Giường ở đây không có mùi của tôi, em không ngủ được đâu.”

“…”

“Không phải em sẽ ngủ ngon hơn giữa mùi hương hung trên chăn nệm sao?”

Biết không nên tiến quá phải lùi, Mục tổng liền đổi giọng, uất ức tự nhận mình không bằng một cái mùi thơm giúp việc hung trên đồ đạc.

Lương Doanh trước không biết phản bác, sau không biết phản bác thế nào, mặt cứ ngơ ra nhìn người đàn ông mặt dày nào đó nhất định muốn ngủ cùng mình trên một cái giường lần nữa, không nói gì.

Có lẽ cô không dám nhận rằng mình thật sự vì mùi hương kia mà từ ngày đầu tiên về sống chung đã có thể thuận lợi ngủ được ăn được như thế. Giấc ngủ là tiền vốn cách mạng, ngủ được là vạn sự đều hưng. Vừa nghĩ, Lương Doanh vô thức đưa mắt nhìn nệm giường mới tinh, mặc dù cô đã nằm qua một buổi trưa nhưng làm gì có thể có mùi hương kia đọng lại nhanh giữ vậy.

Lại có một điều cô cảm thấy khó hiểu là cô không tự ngửi được mùi hương kia trên người dù bản thân đã được quen thuộc mùi vị kia hơn nửa tháng rồi. Còn ở trên thân người đàn ông thì lúc nào cũng có. Chẳng lẽ là do thời gian anh dùng lâu hơn cô?

Lương Doanh tự nghĩ tự gật đầu tự nói có lý. Cử chỉ này trong mắt Mục tổng vừa đáng yêu vừa như đang ám chỉ.

“Em đồng ý rồi nhé.”

“!”

Cô đồng ý cái gì?

“Được rồi mau đi ngủ, đã trễ.”

Mục tổng không cho cô có thể thời gian để hiểu, tay chân nhanh nhẹn đem vợ nhét vào chăn, bản thân thoan thoát chui vào theo, tự nhiên ôm vợ trong lòng, còn không biết xấu hổ nói: “Nào, an tâm ngủ đi. Cứ xem như đây là ở nhà.”

Lương Doanh đang mê mang tìm tòi trong biển trí nhớ xem mình đã đồng ý với anh lúc nào bất chợt bị chữ “nhà” này làm ngẩn ngơ.

Nhà… Không phải nơi cô đã lớn lên hai mươi ba năm mà là cái nơi cô chỉ mới ở hơn nửa tháng. Nơi nào ở được ở thoái mái thì là nhà… Có thể nghĩ vậy không?

Khách sạn cũng thoái mái kìa?