Trọng Sinh: Tình Nơi Biển Thệ

Chương 39




Bởi vì ai cũng chỉ lo chỉ chỏ bàn tán xăm xoi, trong lúc vô tình lại cách ly Cảnh Minh ở ngoài cho nên khi cô xuất hiện liền bị người ta chú ý.

Nhất là khi thấy người bên cạnh cô là ai, ánh mắt họ càng sáng rực hơn.

Mắt thấy hai người đã đi, Giang Tiềm không thể không đi theo. Trong lòng hắn lại không khỏi thấy khó hiểu, Lương Doanh chạy tới làm gì chứ. Còn sếp nữa, sao không ngăn cản vợ đi tìm chồng hụt của mình vậy!??

Dưới tình huống đó, rốt cuộc ba người đã đứng trước mặt Cảnh Minh.

Cảnh Minh nhận ra có người tới gần liền ngẩng đầu lên. Thời điểm đó hận ý trong mắt hắn còn chưa kịp giấu đi. Lúc thấy cô, cảm xúc bên trong càng thêm khó diễn tả, nhưng đảm bảo chẳng tốt đẹp gì.

Lương Doanh không nhìn, cô thờ ơ nói: “Lương Thục đúng là khinh thường gả cho anh thật.”
Không chút ngần ngại tại thời điểm này cho hắn thêm một đao, Lương Doanh làm đến tự nhiên, khiến người trố mắt.

Nhìn âm trầm sắp tràn khỏi đáy mắt Cảnh Minh, cô vẫn còn nói: “Nếu cha tôi bắt nó cưới anh, không biết nó có tự sát không?”

“Nhưng trước khi nó tự sát nó nhất định sẽ nói cho cả thế giới biết anh cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga cỡ nào. Nói không khéo anh còn biết khó mà lui, không thèm cưới nó nữa. Nó sẽ rất vui.”

“Con người Lương Thục vừa kiêu căng ngạo mạn, luôn cho mình là thanh cao hơn người, chưa từng nhìn xem bản thân cũng giống như anh, đều là do người phụ nữ đã chen chân vào gia đình người khác sinh ra. Nó đang đợi được gả cho người có xuất thân tốt nhất, mà mẹ nó cũng sẽ vì nó tìm người tốt nhất, coi như để tẩy đi cái xuất thân dơ bẩn của nó. Đều là người giống nhau, anh lại phải chịu hết nhục nhã, còn nó lại muốn với cao.”
Thật bi ai nhỉ.

Lương Doanh nói tới đây liền thôi, không chút đắn đo nhấc chân lướt qua bên người hắn.

Tư thái của cô không cao ngạo, lại không cho chạm vào, vạn phần xa cách.

Nhưng thời điểm này Cảnh Minh lại như bị ảo giác, cảm thấy mình cùng cô đều đứng cùng một chiến tuyến. Cô hận Lương Thục, bởi vì mẹ cô ta. Hắn hận Lương Thục, bởi vì cô ta nhục nhã hắn.

Bỗng nhiên Cảnh Minh nghĩ, không phải Lương Thục chê hắn sao, vậy hắn sẽ khiến cô ta ghê tởm không chịu được mà vẫn phải lấy hắn. Hắn sẽ khiến ảo tưởng được bay cao trong lòng cô ta vỡ tan tành.

Xem cô ta có còn vênh mặt lên với hắn được nữa không.



“Lương Doanh, tôi không nghĩ cô là người sẽ nói những lời đó.”

Giang Tiềm không tin nổi nhìn cô gái trước sau vẫn một biểu tình, mặc dù có lạnh nhạt nhưng vô cùng đơn thuần lương thiện kia. Hắn quả thật là bị cô làm cho giật mình kinh ngạc không thôi.
Mục Thanh không nói gì, nhưng ánh mắt hắn nhìn Lương Doanh giống như cũng có cùng ý nghĩ với Giang Tiềm.

Lương Doanh không rõ lắm, nhưng cô im lặng nhìn họ một chút, rồi giống như bất đắc dĩ phải đáp: “Nếu không nói như vậy thì không thể khiến Cảnh Minh đủ quyết tâm chịu cưới Lương Thục.”

“Hả? Sao lại như vậy?”

Giang Tiềm nghệch mặt ra. Hắn không ngờ lý do của cô lại là như vậy nên biểu tình rất mắc cười.

Khác với hắn, Mục Thanh sau khi thâm sâu khó lường nhìn cô một chút lại bỗng nhiên hỏi: “Vì sao em lại nghĩ Cảnh Minh sẽ chấp nhất với mình đến mức này?”

Câu hỏi của anh quá mức sắc bén, khiến cho Lương Doanh giật mình.

Giống như lần trước, cô tự chột dạ rồi phản ứng đầu tiên là che dấu.

Mục Thanh nhìn cô gái nhỏ đang rũ mi không dám nhìn anh trước mặt, khó nói trong lòng là cảm xúc gì.

Nói thật là lúc anh hỏi bản thân anh còn không rõ lắm tại sao mình lại hỏi như vậy. Giống như có một thể lực nào đó vô tình nhắc nhở cho anh biết thái độ của Lương Doanh rất lạ. Bởi vì con người cô quá đặc biệt nên cứ cô làm chuyện gì khác người thì nó đều rất gây chú ý. Nếu để anh tự giải thích cho mình thì anh sẽ nói, đây chỉ là tư duy thường thức của anh thôi. Sự sắc bén đó được bồi dưỡng trong quá trình anh điều hành một tập đoàn, đó không phải thứ người thường sẽ có. Chỉ có thể trách cô đem nó đặt dưới mắt anh, anh không hỏi mới là kỳ lạ.

Mà bởi vì cô bỗng nhiên im lặng, Mục Thanh cũng vậy nên không khí giữa họ bất chợt thay đổi quá rõ ràng, thần kinh nhạy cảm như Giang Tiềm lập tức phát giác được, hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng lại thức thời không dám mở miệng chen vào, chỉ biết đứng một bên gãi đầu gãi tai bức bối.

Mãi đến khi điện thoại của đối tác mà họ sắp gặp vang lên đầy thúc giục thì trận đối kháng trong im lặng này mới kết thúc.

Cũng là cưỡng ép kết thúc.

Cho nên…

Đến tối lúc họ trở về nhà, không khí trên bàn ăn rất vi diệu.

Mặc dù Mục Thanh không có hỏi, Lương Doanh không có chủ động nhắc lại.

Cho đến lúc sắp đi ngủ.



Kịch trường:

Mục tổng: Vợ! Thẳng thắn được khoan hồng!

Lương cô nương: “…”