Cô ta nghĩ như vậy, tự mình lừa mình đến hăng liền có tâm trạng mở miệng: “Chị đừng làm rộn nữa, chọc cho ba tức giận sinh bệnh, chị sẽ thành đứa con bất hiếu đó.”
Cô ta nói thì hay, nhưng Lương Doanh chẳng thèm để ý tới cô ta, từ đầu chí cuối chỉ nhìn Lương Chính, biểu tình điềm tĩnh kia quả thật có uy lực lớn vô cùng.
“Doanh Doanh, con…”
Lương Chính muốn nhồi máu cơ tim thật ấy chứ.
Nhưng Lương Doanh vẫn không chút lay động.
Rốt cuộc Hứa Duệ Hà biết Lương Doanh không phải vì thỏa hiệp với họ mà trở về. Nhưng vì tất cả, bà ta chỉ có thể nuốt một ngụm máu ở cổ họng lại, nín nhịn tiếp tục: “Doanh Doanh, lần này ba con gọi con về là nói chuyện hôn nhân của con.”
Quả nhiên.
Giang Tiềm đã được sếp dặn dò trước đó nói thầm trong lòng, ngoài mặt lại bất động thanh sắc liếc nhìn Lương Doanh. Lúc thấy cô vẫn trước sau như một hắn đều không khỏi bội phục cô có thể trấn định như vậy.
Là do cô đã đoán trước được đi.
“Xin lỗi, chuyện hôn nhân của con không mượn ba bận tâm.”
Rầm!
“Con!”
Lương Chính trực tiếp đập bàn đứng dậy quát thẳng vào mặt Lương Doanh: “Con nói chuyện với người lớn thế hả!?”
“Cái gì là không do ta bận tâm?? Từ bao giờ con được tự tiện quyết định rồi hả!?”
“Ba nói cho con biết, ở đâu con cũng không được đi, cho tới khi ba cho phép con gả ra ngoài! Cảnh Minh đã nhấn mạnh chỉ cưới con, con không muốn cưới cũng phải cưới! Không những vậy còn phải bỏ cái thai kia đi, lấy thân thể sạch sẽ bước vào cảnh gia!!!”
Lương Chính mắng xong người đều thổ hổn hển như trâu, đến đứng cũng không vững mà phải để Hứa Duệ Hà đỡ ngồi xuống. Nhưng sắc mặt ông ta vẫn đen đến dọa người.
Phòng khách im lặng như chết. Mẹ con Hứa Duệ Hà không ai mở miệng, nửa là bị Lương Chính dọa, nửa là muốn xem cuộc vui, hả hê trên nổi đau của người khác.
Nhưng lại chẳng liên quan gì Lương Doanh. Cùng lắm cô chỉ nhíu mày một cái không dễ thấy khi nghe nói Cảnh Minh khăng khăng muốn người đó là cô.
“Ba, mẹ con chết rồi.”
Đây không phải là một câu hỏi, đó là câu trần thuật.
Lạnh đến cực điểm.
Đến mức Lương Chính đang tức giận cũng giật cả mình, hoảng hốt khó hiểu nhìn Lương Doanh.
Lương Doanh trước sau vẫn nhìn ông ta, gần như là từ tốn nói: “Ba đã li hôn với mẹ con.”
“Con nói bậy cái gì đó!!?”
“Nói nhăn nói cuội!!”
Lương Chính vừa nghe xong liền quát ầm lên, âm thanh như muốn phá nhà.
Nhưng mặc cho ông ta hét rõ to, chột dạ trong đáy mắt lại giấu giếm không nổi mà tràn ra ngoài bởi vô tình không kịp đề phòng bị cô tập kích bất ngờ. Đợi ông ta bình tĩnh, cho dù có nói cái gì cũng không thể phủ nhận khẳng định trong lòng Lương Doanh: “Tóm lại là không có chuyện đó. Con nghe ai nói bậy! Con lại tin kẻ kia mà không tin ba của con!?”
“Lương Doanh, con có xứng với ơn dưỡng dục của ba không!?”
Ông ta nói cho hăng, nhưng nói xong liền không dám nhìn Lương Doanh mà nhìn đi chỗ khác.
Bởi vì ánh mắt kia quá có lực xuyên thấu, khiến lòng ông ta bàng hoàng, khϊếp đảm.
Đến Hứa Duệ Hà bình thường kiêu căng như thế hiện tại còn không dám ngẩng đầu, im lặng rũ mắt ngồi ở đó. Bởi vì chuyện Lương Doanh nói có mấy phần là sự thật ngoài Lương Chính thì chỉ có bà ta biết rõ nhất.
Bà ta chỉ mong bản thân không đưa đầu ra thì chuyện sẽ nhanh chóng bị bác bỏ, ai biết bà lại có một đứa con gái rất tốt, giúp bà ta lọt áo cho người xem lưng.
“Chị nói gì vậy?”
Lương Thục ban đầu cũng giật mình lắm, nhưng ngẫm cũng không ngẫm lại đã nói: “Cho dù ba có ly hôn với người đàn bà điên…”
“Chị nhìn tôi làm gì!?”
Cô ta chưa nói xong đã bị Lương Doanh nhìn đến khϊếp người mà hoảng sợ cứng cổ lớn giọng, cố gắng thông qua đó bồi thêm sức mạnh cho mình, lại không thể che giấu nhát gan trong lòng cô ta. Nhưng sau đó cô ta cho rằng Lương Doanh sẽ không dám đánh cô ta ở đây mà lá gan như được bơm lớn, hắng giọng hùng hồn nói tiếp: “Cho dù ba có li hôn với mẹ chị thì chị vẫn là con của ba, chẳng lẽ chị phủ nhận được điều đó sao?”
“Hôn nhân của con cái là cha mẹ đặt đâu chị ngồi đó. Chẳng lẽ ba không có quyền quyết định hay sao??”
Cô ta nói quá hay, đến mức Lương Chính và Hứa Duệ Hà đều muốn vỗ tay khen lớn. Nhưng họ còn chưa kịp thể hiện đã có một âm thanh khác, đơn thuần xen vào.
“Luật pháp quy định công dân đến năm mười tám đã được tính là trưởng thành, có quyền quyết định và chịu trách nhiệm cho tất cả những gì mình làm và muốn làm. Luật hôn nhân gia đình lại nói, cha mẹ nếu li hôn thì con gái đã trưởng thành có quyền tự quyết định sẽ theo ai hoặc không theo người nào hết. Cha hoặc mẹ chỉ có trách nhiệm phân chia tài sản cho con gái khi họ muốn để lại di chúc.”
Lương Du nói rất chân thành, nói xong còn kết luận: “Cho nên ý của chị Doanh là ba không có quyền quyết định chuyện hôn nhân của chị nữa.”
“Em nói vậy có đúng không chị Doanh Doanh?”
Giang Tiềm quả thật chỉ muốn vỗ tay khen hay cho cậu thôi luôn.
…
Kịch trường:
Mục tổng: Em vợ làm tốt lắm!
Lương Du: Cún nhỏ vẫy đuôi!!!