Cô ta chỉ vào mũi Lương Doanh kiêu căng ám chỉ: “Chị ta sắp kết hôn rồi còn chạy ra ngoài câu tam đớp tứ, một chút đức hạnh cũng không có. Anh tốt nhất nên tránh xa chị ta ra, tránh làm bẩn thân phận của mình.”
Lương Thục nói đến hùng hồn, chỉ sợ Mục Thanh không biết cô ta có bao nhiêu ý tốt. Nhưng bên trong giọng nói lại giấu không được sự ghen ghét đố kỵ, muốn chọc phá cho hôi.
Ai biểu thân phận của Mục Thanh đặt ở đó quá mức sáng chói. Ban đầu Lương Thục không nghĩ người đàn ông cô ta thấy trước đó lại là Mục Thanh. Sau đó bỗng nhiên vô tình thấy bạn cô ta cầm tạp chí của anh, càng nhìn càng thấy giống, cô ta kích động đến mức chạy cả đến trụ sở của Mục thị. Mục đích là để làm gì chắc cô ta cũng không rõ, có chăng chỉ là muốn nhìn xem Mục thị lớn thế nào, thân phận của Mục Thanh lớn thế nào, trong lòng bắt đầu ảo tưởng.
Lúc nhìn thấy Mục Thanh cô ta quả thật kích động đến điên rồi. Ngẫm đến có thể tiếp xúc với loại người như anh, cô ta chỉ hận không xông tới trước mặt, soát độ tồn tại ngay lập tức mà chẳng kịp suy nghĩ.
Đương nhiên cô ta đã làm vậy, chỉ là không ngờ lại nhìn thấy cả Lương Doanh ở đây thôi. Cô ta liền không nhịn được, não không chịu suy nghĩ đã chứng nào tật nấy, trực tiếp phỉ nhổ Lương Doanh ngay trước mặt ảo tưởng trong lòng cô ta.
“Anh không biết, chị ta do một người đàn bà điên sinh ra! Rồi chị ta cũng giống…”
Bốp!
“Á đau quá!”
Lương Thục còn chưa nói xong đã bất ngờ bị túi xách đập vào mặt không ngoại lệ hét toáng lên vì đau, cũng choáng váng không tin nổi.
“Chị điên rồi!! Dám đánh tôi!!?”
Phải, người vừa đánh cô ta không ai khác chính là vị Lương tiểu thư tính tình lãnh đạm, chẳng ai nghĩ cô sẽ động thủ đánh người kia.
Cho nên ngay cả Mục Thanh cũng giật mình, kinh ngạc nhìn cô vợ mới vừa đánh người nhưng biểu tình vẫn lạnh nhạt, không chút cảm xúc, như thể thứ cô vừa đánh là con ruồi con muỗi gì đó.
Bá đạo nhất là cô không dùng tay đánh, lại dùng cái túi trên tay mình mà đánh. Hình ảnh kia bạo lực đẫm máu dễ sợ. Lương Thục trực tiếp bị cô đánh cho lảo đảo.
“Cô nên may mắn vì bình thường cô không nói những lời đó trước mặt tôi. Thật sự cho rằng tôi sẽ không làm gì sao?”
Lương Doanh đứng trước mặt Lương Thục, biểu tình lạnh tanh kia lúc này lại như phụ trợ cho khuôn mặt thanh thuần trở nên ngạo nghễ, chân dài lưng thẳng, khí thế bức người. Lời nói ra lại khiến người giật mình nhưng kinh sợ: “Biết tôi do người điên sinh ra, có máu điên trong người thì đừng có chọc tôi.”
“Chị!..”
Lương Thục sợ đến tái mặt, cũng giận đến phát run, nhất thời nói không nên lời.
Giang Tiềm ở phía sau lại nghiêng đầu sang một bên sặc mạnh một tiếng, trong lòng không nhịn được cho phu nhân nhà sếp hắn một ngón tay cái, một chữ “bá”. Mẹ ơi thật không ngờ nha. Thất sách, vậy mà cho rằng vợ sếp hiền thục thiện lương…
À không, người hiền lành cũng sẽ có lúc không chịu được nổi điên.
Mục Thanh cũng kinh ngạc, nhưng mà anh không có nhiều cảm xúc như Giang Tiềm. Sau khi Lương Doanh nói xong câu kia anh đã bước đến, ôm vai cô kéo về bên người mình, tránh xa ả đàn bà điên không biết chạy từ cái chuồng nào ra kia, còn không quên nói: “Đừng để ý đến chó điên. Cho dù em có dạy nó cỡ nào thì nó cũng không hết điên được đâu. Chúng ta đi thôi.”
“Trừ khi nó chết.”
Ánh mắt anh lúc nói câu này lạnh lẽo đến mức dọa cho Lương Thục mặt mày trắng bệnh vô thức lùi về phía sau. Ảo tưởng gì đó nháy mắt bị đập vỡ tan tành, lại thấy oan ức đến phát khóc.
Nhưng Mục Thanh nói xong cũng không chờ ai phản ứng đã ôm Lương Doanh đi vào trong cửa tòa nhà lớn.
Giang Tiềm “sách” một tiếng nhưng vô cùng nhanh nhẹn đuổi theo ngay sau đó.
Phía sau, Lương Thục sau một chốc bàng hoàng vì bị coi thường thì bất chấp tất cả hét toáng lên: “Lương Doanh! Tôi sẽ méc ba!”
“Ba sẽ không tha cho chị đâu! Chị chờ đó cho tôi!!!”
Hành vi cử chỉ chỉ càng khiến cô ta rớt giá.
Thời điểm đó ai cũng đã định mặc kệ cô ta, dù sao trước sau gì cũng có bảo vệ chạy tới hốt cô ta đi vì tội làm ồn nơi làm việc tư nhân của người khác. Ai biết Lương Doanh lại bất ngờ quay người lại, nhá bàn tay đang cầm túi của mình lên, làm bộ như lại muốn đánh người nữa dù khoảng cách còn rất xa.
“A!”
Lương Thục mới đó còn hùng hổ vừa nhìn thấy đã phản ứng quá khích mà hoảng sợ ôm đầu hét toáng lên.
“.”
Biểu tình của Lương Doanh lúc đó để Mục Thanh nói thì quả thật là mắc cười không chịu nổi.
Kiểu như cô chán muốn chết luôn, đến nói cũng chả muốn nói với kẻ ngu như Lương Thục mà đến biểu tình lạnh nhạt cũng không muốn cho cô ta, bất lực quay người đi thẳng.
Mục Thanh vì giữ hình tượng nên không dám cười, chỉ có vành mắt hơi nhếch lên, ân cần hộ tống hộ giá bên cạnh vợ.
Còn Giang Tiềm, hắn ỷ mình đi phía sau không ai thấy, ôm bụng run run một đường cho đến khi tới trước thang máy.