Món này quả thật là không có nhiều dầu lắm, còn rất ngon.
Lương Doanh hớn hở gắp nửa miếng khoai lên, thấy không buồn nôn mới khẽ cắn một miếng vỏ ngoài mềm xốp cùng thịt khoai bên trong.
Rốp!
Âm thanh giòn tan vui tai vang lên.
Biểu tình của người con gái ngất ngây, buồn cười vô cùng. Quả thật những lúc cô không có biểu tình thì thôi, nhưng lúc có lại lần nào cũng khiến người ta tò mò muốn nhìn xem nhiều kiểu nữa, bao nhiêu bất ngờ nữa.
Mục tổng tràn ngập cưng chiều hỏi: “Thích như vậy sao?”
Lương cô nương thành thật gật đầu: “Ăn ngon lắm.”
“Cũng không được ăn nhiều.”
“Ừm…”
Lương cô nương ngọng nghịu đáp, rất chuyên tâm dùng bữa.
Mục Thanh khẽ nhếch môi, không nói nữa, cùng cô ăn điểm tâm xế.
…
Cách tiệm ăn không quá xa, ở một góc nhỏ ít người chú ý nhưng lại có thể để cho họ nhìn thấy được hai người đang ngồi ăn bên trong, anh em tình tứ.
Sắc mặt của Cảnh Minh rét căm căm, cằm đều bạnh đến một độ cong khó lường, oán hận trùng trùng nắm chặt tay nhìn chằm chằm hai kẻ đã khiến hắn mất mặt trước bao người lại vẫn ung dung tận hưởng vui vẻ. Ở bên cạnh Mục Khả Hân cũng chẳng hề vui, bởi vì lòng cô ta bất an vô cùng khi không rõ Lương Doanh đang bán cái hồ lô gì. Nhưng có một điều có thể khẳng định, chuyện ngày hôm nay vô cùng có lợi đối với cô ta.
“Anh Minh, hiện tại anh muốn làm sao?”
Mục Khả Hân nhẹ nhàng cất giọng điềm đạm, giống như rất quan tâm ý muốn của gã, bất kể nó có bất lợi cho mình, thực chất trong lòng lại đang đắc ý quá trời. Quả thật là kẻ hai mặt làm đến thành tựu. Cô ta chỉ hận sao không thấy gã và Lương Doanh trở mặt, như vậy cơ hội của cô ta lại đến rồi.
Đặc biệt là… Mục Khả Hân bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, ở nơi đáy mắt không người nhìn thấy tràn ngập toan tính.
Cảnh Minh vừa bị cô ta khơi mào, oán hận cùng tức giận càng thêm lớn, nào có để ý đến người bên cạnh biểu tình thế nào. Gã âm trầm nói: “Em thật sự không biết chút gì sao?”
“Nếu em biết đã nói cho anh rồi!”
Mục Khả Hân hơi bĩu môi hờn dỗi: “Không phải hai tháng nay em đều ở giúp anh tìm cậu ta sao?”
“Xin lỗi, anh không có ý nghi ngờ em.”
Cảnh Minh hơi ý thức được mình đã xúc phạm cô ta liền nhẹ giọng hối lỗi, nhưng bất mãn trong lòng lại khiến lời xin lỗi chẳng mấy chân thành, sau đó lấp liếʍ bằng ngờ vực: “Nhưng em không cảm thấy Lương Doanh thay đổi quá nhanh ư?”
“Cô ta còn không nhận em.”
Xì, ai thèm Lương Doanh nhận. Mục Khả Hân oán thầm trong lòng.
Nếu không phải vì anh, cô mới không thèm chơi trò bạn thân với Lương Doanh suốt ngày chỉ biết vênh mặt thể hiện mình cao lãnh không nhiễm bụi trần kia. Mỗi lần đều khiến cô ta có cảm giác mình chỉ là bùn dơ dưới chân.
“Anh cũng thấy mà, Lương Doanh rất cao lãnh. Trước đây đều là em cảm thấy cậu ấy quá cô đơn nên mới…”
Cô ta tỏa ra đáng thương, cứ như sai tất cả đều là của Lương Doanh, cô ta trước sau đều đang làm người tốt còn chẳng nhận được phúc báo.
Cũng chỉ có thể lừa gạt được gã đàn ông như Cảnh Minh.
Quả nhiên gã liền lấy ra dáng vẻ phong độ giả tạo của gã mà vỗ về Mục Khả Hân: “Không phải lỗi của em, là cô ta sai.”
“Anh cứ tưởng cô ta đơn thuần, mới hai tháng không gặp đã thông đồng với gã đàn ông khác. Đúng là không coi ai ra gì!”
Ở nơi gã không thấy, Mục Khả Hân âm thầm cười, ngoài miệng lại hùa theo khích bác: “Em nhìn biểu hiện của Lương Doanh, có lẽ cậu ta thật sự có thai rồi. Cậu ta lần này thật sự khiến em mở rộng tầm mắt.”
Nếu gã đàn ông kia trông đừng có ngon nghẻ như vậy, tốt nhất là như gã Trương Hàng kia thì cô ta sẽ vui hơn nhiều. Ngẫm lại đều khiến cô ta tức đến lệch mũi nhưng chỉ có thể cắn răng bấm bụng mà cố gắng khắc phục hậu quả.
Nghĩ đến đây, cô ta liền dựa vào người đàn ông bên cạnh, nũng nịu dụ dỗ: “Anh Minh, chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Chuyện em muốn nói với anh còn chưa kịp nói, chúng ta đi nơi nào vui vẻ, đừng để cậu ta ảnh hưởng tâm tình, không đáng đâu.”
“Anh đừng lo, kiểu người nhàm chán như cậu ta, không sớm thì muộn cũng bị vứt bỏ. Ai biểu cậu ta mắt mờ, bỏ qua một người tốt như anh, em đây cầu mà còn không được…”
Vốn dĩ được cô ta dỗ dành đến thơm ngọt, lại nghe cô ta tủi thân nhắc nhở như vậy, làm gã đàn ông tốt, Cảnh Minh liền dịu giọng tỏ vẻ: “Em biết tôi không phải có ý chê bai em.”
“Anh đừng nói, em đều biết, đều hiểu cả.”
“Anh sẽ không để em chịu thiệt đâu.”
…
“Tôi muốn nói với em chuyện này.”
Lương Doanh gật đầu, ý bảo anh cứ nói, cô lại không nhanh không chậm tiếp tục múc cháo thong thả ăn.
“Sau khi em quậy một trận thì Lương Cảnh hai nhà vẫn không có trở mặt, ngược lại còn đang bàn chuyện hợp tác với nhau.”
Mục Thanh nhìn cánh tay cầm muỗi của cô khựng lại một chút, biểu tình chẳng thay đổi gắp cho cô một đũa cải muối chua giòn ngọt vô cùng đưa cơm. Đợi cô thật sự bỏ qua chuyện anh nói, ăn trước anh mới thỏa mãn.
“Có phải cha tôi muốn đưa Lương Thục đến thay tôi?”