Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 989




Trương thị sai người mời Viêm đạo bà vào. Viêm đạo bà vào cửa, vung phất trần, tươi cười thỉnh an Trương thị.

“Thỉnh an phu nhân, hôm nay sắc mặt của phu nhân rất tốt!”

“Không cần đa lễ, nhanh qua đây ngồi xuống đi.” Lời khen ai lại không thích nghe, Trương thị cười chào hỏi Viêm đạo bà: “Không phải đạo quán của ngươi đang có pháp sự sao, sao hôm nay lại rảnh rỗi sang chỗ ta thế?”

Viêm đạo bà cười ha ha đến trước mặt Trương thị, đưa cái rổ cầm trong tay cho Trương thị, trong rổ là một ít điểm tâm tinh xảo.

“Pháp sự làm xong rồi, ta liền nghĩ đến phu nhân. Bình thường phu nhân rất tôn kính thần Phật, là người thành tâm. Đối với chúng ta, người chính là đại thiện nhân, ít đồ cúng này dính tiên khí, nhận được phúc khí, ta đặc biệt chọn thứ tốt đem đến cho phu nhân nếm thử.” Viêm đạo bà cười nịnh nọt nói.

“Đồ ăn của người xuất gia các ngươi sao lại ngon hay không ngon. Thứ này lấy từ đâu đến thế.”Trương thị cười nói.

“Đây không phải là đồ của lão bà ta, đây là đồ nhận được tiên khí, phúc khí đương nhiên là có phần phu nhân.” Viêm đạo bà vội nói: “Phu nhân yên tâm, mấy đồ này rất sạch sẽ.”

“Ngươi đã có lòng thì ta nhận vậy.” Trương thị thấy Viêm đạo bà nói như vậy, thì gật đầu, gọi tiểu nha đầu đến đem cái rổ đi.

Viêm đạo bà nhìn Trương thị thu điểm tâm, lúc này mới ngồi xuống ghế bên cạnh Trương thị.

“Cô nương đâu rồi?” Sau khi Viêm đạo bà ngồi, nhìn trái phải, cố ý hỏi: “Sao không ở cùng phu nhân, là ở trong phòng nàng sao?”

“Con bé không có ở nhà.” Trương thị nói với Viêm đạo bà: “Sang bên Trầm gia rồi, Trầm cửu cô nương mấy ngày nay nhiễm phong hàn, bọn họ bình thường cũng thân thiết nên hôm nay đi thăm.”

“À.” Viêm đạo bà à một tiếng, lại cười nói: “Ở trước mặt cô nương, ta không dám nói, sợ cô nương mắng ta mồm mép trơn tru. Hôm nay, cô nương không có nhà, ta cả gan nói một câu, trong phủ thành này, những cô nương cùng lứa tuổi ta đã gặp không ít, luận vóc dáng, luận ăn nói, còn có hành vi cử chỉ, không ai có thể sánh bằng cô nương… nàng thật là nhân vật đứng đầu…”

Vừa nói Viêm đạo bà vừa giơ ngón cái lên lại dò xét xem phản ứng của Trương thị.

Trương thị nghe người ta khen khuê nữ nhà mình, còn vui hơn nghe khen mình, tuy vậy ngoài miệng vẫn phải khiêm tốn nói vài câu.

“Con bé là một cô nương trẻ tuổi, làm gì được như ngươi nói. Chỉ là khuê nữ này của ta luận nhân phẩm, tính tình quả thật không có gì đáng chê trách.” Tuy nói với Viêm đạo bà như vậy nhưng Trương thị không nhịn được cũng khen khuê nữ của mình một câu.

“Cô nương thông minh xuất sắc như vậy, không biết nhà ai có phúc có thể lấy được.” Viêm đạo bà nhìn Trương thị lại cười nói.

Trương thị cười cười không tiếp lời Viêm đạo bà.

“Phu nhân, ta có một mối hôn sự tốt muốn giới thiệu với người, không biết phu nhân có muốn nghe không?” Viêm đạo bà khom người nhìn Trương thị cười nói.

Chuyện hai nhà Trầm – Liên hứa hôn miệng trong phủ thành rất nhiều nhà biết. Viêm đạo bà là người hay ra vào nội viện các nhà, tin tức đương nhiên linh thông hơn người khác, có lý nào không biết.

“Làm phiền người đã bận tâm.” Trương thị nói. Dù sao cũng đã đáp ứng hôn sự với Trầm Lục, hơn nữa hai bên đối với cuộc hôn nhân này vô cùng hài lòng, Trương thị đương nhiên không muốn nghe Viêm đạo bà nói về mối khác. “Chuyện này ngươi đừng phí sức nữa, chuyện hôn sự của Mạn Nhi…”

“Ngươi hẳn là nên nghe chút tin đồn chứ?” Trương thị nói xong lại hỏi Viêm đạo bà.

Viêm đạo bà cười ha ha.

“Ai u, vậy ta phải chúc mừng phu nhân rồi. Thì ra tin kia là sự thật!” Viêm đạo bà đứng dậy lại hành lễ với Trương thị: “Đây quả thật là nhân duyên tốt trời ban. Lục gia là người có năng lực, cô nương nhà chúng ta phúc khí vạn phần. Phu nhân càng là toàn phúc toàn thọ, tích phúc cho con cái!”

“Chuyện này, trong lòng ngươi biết là được, đừng có ba hoa cái miệng, nhà Lục gia cũng không phải nhà bình thường như chúng ta, chuyện hôn sự này đợi từ kinh thành trở về mới định được.” Trương thị dặn dò Viêm đạo bà.

“Phu nhân cứ yên tâm, chút hiểu biết này bà già ta vẫn hiểu được, đều hiểu được.” Viêm đạo bà liên tục gật đầu.

“Nhà phu nhân chuyện vui không dứt, chẳng trách sắc mặt phu nhân tốt như vậy.” Viêm đạo bà chuyển động con ngươi, nhìn các nha đầu trong nhà, lại nói với Trương thị: “Chỉ là, ta nhìn thấy chuyện vui này của phu nhân còn có chút…”

Viêm đạo bà nói đến đây thì ngừng không chịu nói tiếp nữa.

“Có chút gì?”

“Phu nhân, chuyện này…” Viêm đạo bà lại nhìn mấy nha đầu: “Có mấy tiểu cô nương ở đây…”

Là người thì luôn có lòng hiếu kỳ, huống chi Viêm đạo bà nói vậy, Trương thị càng thêm tò mò muốn biết điều Viêm đạo bà ngần ngại muốn nói là gì.

“Trong phòng này không có việc gì, không cần các ngươi hầu hạ, các ngươi đều ra ngoài đi.” Trương thị nói với mấy nha đầu trong phòng.

Mấy nha đầu nhìn nhau nhưng cũng không đi ra.

Trương thị liền nhớ, Liên Mạn Nhi không thích Viêm đạo bà, đối với bà ta có lòng đề phòng, chắc chắn là Liên Mạn Nhi đã dặn mấy nha đầu, không cho Viêm đạo bà ở một mình với nàng, sợ Viêm đạo bà lừa nàng.

Trương thị tuy tin Viêm đạo bà nhưng nàng càng tin khuê nữ nhà mình hơn, không muốn làm trái ý muốn của khuê nữ. Thấy mấy nha đầu không đi, nàng do dự.

“Mấy vị đại tỷ này chắc không phải là nha đầu của phu nhân? Là người mới đến, còn chưa dạy quy củ, mấy nhà ta đã đi qua chưa từng thấy có chuyện như vậy.” Viêm đạo bà chú ý nhất cử nhất động của Trương thị, phát hiện nàng do dự nên nói.

Tuy Liên Mạn Nhi không có ở nhà, nhưng trong phòng có đến mấy nha đầu, không tiện cho kế hoạch của bà ta, nhất định phải đuổi bọn nha đầu ra ngoài.

Trương thị là người thật thà, Viêm đạo bà nói như vậy nàng bị lúng túng, lại không thể nói thẳng là do Mạn Nhi dặn dò, không tin Viêm đạo bà. Do đó, chỉ có thể kêu mấy nha đầu ra ngoài, nếu không Viêm đạo bà bép xép ra bên ngoài, người ta sẽ nghĩ Liên gia không có quy củ, nàng là đương gia chủ mẫu mà không sai khiến được nha đầu trong nhà, vậy chẳng khác nào làm chuyện chê cười ở phủ thành này.

“Các ngươi đều lui xuống đi, không có gì đâu, có chuyện gì ta gọi các ngươi!”

Mấy nha đầu cũng nghe ra sự khiêu khích của Viêm đạo bà, lại thấy Trương thị khó xử, hai bên nhìn nhau, đành phải lui ra ngoài.

“Ngươi muốn nói cái gì, còn không thể nói trước mặt tiểu cô nương.” Đợi bọn nha đầu đi xuống, Trương thị thúc giục Viêm đạo bà.

“Là chuyện không thể nói trước mặt tiểu cô nương.” Viêm đạo bà cười bồi nói: “Phu nhân, người có thiên đại phúc khí, nhà này chỉ có người cùng lão gia, ngày tháng trôi qua yên tĩnh, thuận lợi. Người khác không có phúc được như phu nhân, ai cũng tam thê tứ thiếp, đại nha đầu, tiểu thiếp, đầy nhà.”

Viêm đạo bà vừa nói vừa thận trọng quan sát sắc mặt Trương thị.

Trên mặt Trương thị quả nhiên xuất hiện thần sắc lo âu. Nàng còn nhớ Viêm đạo bà đã nói điều này với nàng mấy lần, trong lòng không phải là không lo lắng. Ví như nàng cùng Liên Thủ Tín hai người là hai phu thê cùng chung hoạn nạn, cùng nhau vượt qua nghèo khó. Liên Thủ Tín lại là người đàng hoàng, trước giờ không kề có tâm tư khác. Lại nói ví dụ như Liên Chi Nhi, Ngô gia người ta cũng như vậy, Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi tình cảm tốt, mà Liên gia ngày nay địa vị cũng cao hơn Ngô gia, cả đời này của Liên Chi Nhi cũng không cần phải lo chuyện này.

Chỉ có Liên Mạn Nhi… sắp gả cho người như Trầm Lục, gả vào một Trầm gia như vậy…

Mặc dù không thường ở phủ thành, nhưng chuyện lớn nhỏ ở đây Trương thị cũng nghe không ít. Trong đó không ít chuyện thê thiếp không hợp khắp nơi tranh giành tình cảm.

Trương thị không phải là người khôn khéo, nhà nàng lại ít người, đơn giản… nhưng nàng cũng hiểu được cuộc sống ở nhà cao cửa rộng không hề đơn giản.

“Không phải ta xui rủi phu nhân.” Viêm đạo bà nhìn Trương thị phiền não, vội tiếp tục nói: “Phu nhân cũng không coi ta là người ngoài, ta đối với phu nhân thành tâm thành ý, không thể không toan tính cho phu nhân.”

“Nhà Lục gia như vậy, sau này người trong phòng tất nhiên không ít. Huống chi nhân phẩm, tướng mạo Lục gia như vậy, người trong phòng của Lục gia cùng với người trong phòng của nhà khác không giống nhau.”

“Có gì mà không giống?” Trương thị hỏi.

“Người khác có thể tùy tiện lấy tiền mua về, hoặc là từ những hộ gia đình nghèo chọn ra cũng xong. Nhưng người trong phòng của Lục gia, sợ là nhân phẩm, gia thế không bình thường được. Không nói đâu xa, trong phủ thành này, không biết có bao nhiêu khuê tú muốn làm thiếp của Lục gia.”

“Như Vạn tuế gia trong kinh thành, phi tử của người không phải đều là thiên kim con vợ cả của quan tam, tứ phẩm đấy sao… làm thiếp cho Lục gia còn có thể diện hơn làm vợ cả của nhà bình thường. Những chuyện như thế này ta thấy nhiều rồi…”

“Cô nương gả vào đó, sau này không có ba bốn con mắt sợ là quản không nổi.” Viêm đạo bà lại thở dài nói với Trương thị.

“Làm gì đến nỗi như vậy…” Trong lòng Trương thị đã tin bảy tám phần, nhưng về tình cảm lại không thể chấp nhận được: “Bọn họ là vợ chồng son, lúc đầu …”

“Vợ chồng son, một hai năm đầu, một tháng hai tháng, mới mẻ gì cũng qua đi. Sau này thì sao? Con người mà, không lo xa cũng phải lo gần, cô nương tuổi còn nhỏ, không hiểu những thiệt hơn trong đó, chẳng lẽ người không hiểu? Phu nhân nên vì cô nương mà tính toán, cô nương sau này ở Trầm gia mà không tốt thì phu nhân, huynh đệ của cô nương cũng đều không…”

“Chúng ta không cần con bé phải làm gì hết.” Trương thị càng nghe càng không thích lời Viêm đạo bà nói nên ngắt lời: “Chúng ta chỉ hy vọng con bé được sống tốt, chỉ cần như vậy thôi.”

“Phu nhân thật lòng thương yêu khuê nữ.” Viêm đạo bà lập tức tiếp lời nói: “Nếu đã yêu thương nàng vậy phu nhân có tính toán gì chưa?”