Việc gia đình Liên Mạn Nhi muốn ở huyện thành Cẩm Dương mua sảnnghiệp, Vương Ấu Hằng cũng biết được, ba cái tửu lâu này đều do Ngũ lang và Liên Thủ Tín mấy lần trước vào thành sàng lọc chọn ra, bởi vì nhànày cũng có nhiều người muốn mua, vì Vương Ấu Hằng từng cho người thôngbáo qua, cho nên hôm nay nguyên chủ mới có thể nói như vậy.
Những ngày qua, một nhà Liên Mạn Nhi đã đối với giá tiền của cửa hàng ở huyện thành, còn có lưu lượng khách cùng lượng buôn bán mỗi ngày đềutiến hành điều tra, chủ nhà muốn cái giá tiền này, các nàng có thể muađược, hơn nữa còn cho rằng đây là giá có lợi nhất .
Nếu còn có nhân tình của Vương gia ở bên trong, thì chuyện này tiến hành càng thêm thuận lợi rồi.
Hai bên rất nhanh liền ký khế ước mua bán, Liên Mạn Nhi đem giá tiềncùng tiền thuế đếm rồi trả đủ, mặt khác lại dựa theo luật lệ của ngườimôi giới trong huyện thành, đưa cho người môi giới họ Lưu một hồng baokín thật to, trong số tiền đó của hắn còn có thêm vào một ít tiềnthưởng.
Ngoại trừ tửu lâu này, Liên Mạn Nhi liền làm chủ, đem cửa hiệu mặttiền của nhà thứ hai vừa xem qua cũng mua luôn. Khu vực cửa hiệu mặttiền của nhà kia không tồi, bất kể là tiếp tục làm tửu lâu, quán cơm hay là làm cái gì khác, cũng đều không cần lo đến vấn đề buôn bán. Ngôi nhà số một Liên Mạn Nhi sở dĩ không chọn, là bởi vì ngôi nhà ấy chỉ có haitầng, gian cũng nhỏ, không phù hợp với yêu cầu của nàng.
Mua cửa hiệu mặt tiền của nhà thứ hai này, Liên Mạn Nhi là ý định sửa sang lại một chút sau đó cho thuê mỗi tháng và chỉ lấy tiền thuê.
Cửa hiệu mặt tiền vừa mua, nhanh chóng thuê người, sửa sang lại cửa hàng.
Tửu lâu bên tháp chín tầng này, tất nhiên cũng tên là Liên kí, việcsửa sang lại cửa hàng trừ phải quét vôi, thay đổi cách bày biện bàn mới, những cái khác chính là đem cửa sổ cũng đổi thành cửa sổ thủy tinh. Như vậy bất kể là mùa gì, khách nhân ngồi ở trong tửu lâu ăn uống, căn bảnlà không cần mở cửa sổ thì vẫn có thể thưởng thức được phong cảnh bênngoài, nhất là có thể trông về tháp chín tầng ở phía xa cùng với cảnhđẹp xung quanh, đây chính là điểm thu hút khách nhân rõ ràng nhất củaLiên kí.
Món chính kinh doanh của tửu lâu là bánh bao Liên kí. Bởi vì đã mởcửa hàng ăn sáng Liên kí ở trong Tam Thập Lý Doanh Tử. Mỹ danh của bánhbao Liên kí ở gần xa đều đã biết đến. Mỗi lần có tụ tập lớn ở trấn Thanh Dương cũng sẽ có người ở thôn trấn khác cố ý đi đến Tam Thập Lý doanhtử để mua một ít bánh bao Liên kí, thậm chí có người đi qua trấn ThanhDương cũng sẽ đi tới Tam Thập Lý Doanh tử mua một ít bánh bao Liên kí.
Chính là bởi vì điều này, nên Liên Mạn Nhi mới có lòng tin lớn như vậy, bạo tay mà mở tửu lâu ở huyện thành Cẩm dương.
Ngoại trừ kinh doanh bánh bao là chính thì tửu lâu Liên kí cũng sẽkinh doanh những thứ khác như là rượu và đồ nhắm. Liên Mạn Nhi đã sớmnghĩ tới, nếu muốn kinh doanh tốt tửu lâu, đầu tiên chính là làm rõ nétđặc sắc của quán. Bánh bao Liên kí, là một trong những đặc sắc của tửulâu. Mặt khác. Tửu lâu Liên kí còn đặc biệt cho phép kinh doanh rượunho, nước nho do trang viên nhà Liên Mạn Nhi làm ra,. Đây là nét đặc sắc thứ hai của tửu lâu. Mà đặc sắc thứ ba của tửu lâu Liên kí đó là tất cả các nguyên liệu nấu ăn ở đây đều xuất phát từ điền trang nhà Liên MạnNhi.
Dùng nguyên liệu nấu ăn tự sản xuất ra, độ tươi mới cùng chất lượngđều có thể bảo đảm. Hơn nữa chọn phương thức tự sản tự tiêu thụ như vậy, giá sản phẩm của Điền Trang có thể tăng thêm rất nhanh. Đồng thời tỉ lệ lợi nhuận của tửu lâu cũng sẽ được đề cao.
Những ngày tiếp theo, Liên Mạn Nhi vẫn ở trong nhà trên ngõ Thụ Tĩnh, mỗi ngày phải chi bạc đi ra ngoài dùng cho việc sửa sang lại ba cửahàng, nhập hàng, thuê người, ghi chép, thẩm tra đối chiếu sổ sách, cólúc còn phải cùng Liên Thủ Tín, Ngũ lang cùng nhau tự mình đến hiệntrường xem xét.
Bởi vì vẫn lo lắng chuyện trong nhà nên Ngũ lang và Liên Thủ Tín sẽ luôn luôn thay phiên nhau trở về một chuyến.
Bận rộn gần một tháng, cửa hàng trên đường Cối Xay đã sửa sang đổimới hoàn toàn, cũng trải qua người môi giới họ Lưu mà đem ra ngoài chothuê. Về phần Bách Hóa Liên kí cùng tửu lâu Liên kí tất cả cũng đã chuẩn bị sắp xếp xong, chỉ chờ chọn ngày lành tháng tốt khai trương.
Chính sảnh của tòa nhà ở ngõ Thụ Tĩnh, trên giường gạch để một cáibàn nhỏ, Liên Thủ Tín ngồi ở một bên đầu giường đặt gần lò sưởi, LiênMạn Nhi cùng tiểu Thất lần lượt ngồi ở đầu giường đặt xa lò sưởi nghiêng một chút, dưới đất để vài cái ghế dựa. Ngũ lang ngồi ở bên trên, trênghế phía dưới chia ra ngồi là Tưởng chưởng quầy của Bách Hóa Liên kí vàVương chưởng quầy của tửu lâu Liên kí.
Tiểu Thất cầm danh sách trong tay và đang đọc.
Bách hóa Liên kí cùng tửu lâu Liên kí đều chọn khai trương cùng mộtngày, chỉ là cách nhau một canh giờ. Tên trên danh sách này, chính làcăn cứ vào kinh nghiệm của hai chưởng quỹ bọn họ, còn có thêm yêu cầucủa Đông gia, mới đưa ra danh sách khách nhân này. Bây giờ mọi ngườiđang ở chung một chỗ xác định một lần cuối cùng, có cần thêm hay bớtngười hay không . Về phần muốn Tiểu Thất đọc danh sách, đó chủ yếu là vì Liên Thủ Tín.
Liên Thủ Tín mặc dù học biết chữ rồi, nhưng học vấn vẫn có hạn như trước, tiểu Thất cũng có thể làm lão sư của hắn.
Ngày đó người muốn mời tới cũng không ít, có mọi người trong huyệnnha, mọi người ở Vương gia, một đám người đọc sách mà Ngũ lang kếtbạn,một ít nhân sĩ nổi danh trong huyện thành, còn có một vài ông chủcủa nhà buôn lớn, chưởng quầy các loại. Tục ngữ nói là hòa khí sinh tài, một khi khai trương, mọi người đều muốn các mặt phải chuẩn bị chu đáo.
Xác định danh sách những người muốn mời xong rồi, Vương chưởng quỹlại lấy ra thực đơn mở tiệc chiêu đãi ngày hôm đó ra, cho mấy người Đông gia xem, lại bàn bạc quyết định chuyện của mấy thứ khác xong, hai vịchưởng quỹ mới đứng dậy cáo từ để đi sắp xếp.
Hai vị chưởng quỹ mới vừa đi, thì nha đầu Tiểu Hỉ liền đi vào bẩm báo.
“Đại cô phu nhân lại tới nữa .”
Cái gọi là Đại cô phu nhân, tự nhiên là Liên Lan nhi.
Liên lão gia tử và Chu thị cùng một đại gia đình từ Thái Thương chậtvật mà quay về, Liên Lan nhi ở huyện thành nhưng một lần cũng chưa từngtrở về thăm qua, chỉ là nhờ người đi chợ trên trấn Thanh Dương nhắn lạimột lời nói, nói là nàng ta bị bệnh không thể ra khỏi cửa, chờ đến khikhá hơn một chút, sẽ trở về thăm. Người mang tin tức đến cho Liên gia là tay không đi đến.
Một lần này bệnh chính là mấy tháng.
Liên Mạn Nhi bọn họ vào thành vừa mua nhà vừa mua cửa hàng , vừa vặn, cửa hàng này cùng chỗ của Liên Lan nhi đều là ở Nam Thành, Liên Lan nhi biết được tin, thì bệnh của nàng liền khỏi còn tự mình tới cửa.
Người vừa đến liền ở cửa lớn nói là tỷ tỷ ruột của Tứ lão gia, cô côcủa tú tài lão gia, tự nhiên là không thể không cho vào cửa.
Liên Lan nhi cũng không đến tay không, lúc này tay trái một con gà,tay phải một con vịt, bao lớn, bao nhỏ đem theo rất nhiều thứ .
“. . . . . . Mẹ cháu không có đi theo cùng, chỉ có một tiểu nha đầu,vậy làm sao có thể chăm sóc tốt được mình. Cha cháu thì không có gì, ngũ lang thì cũng đã lớn, ta không quá lo lắng. Nhưng Mạn Nhi và tiểu Thấthãy cùng đến nhà cô ở đi. . . . . . . Nếu không thì mỗi ngày cô mangthức ăn đến cho các cháu nhé?”
Là sợ bọn họ đi khỏi nhà không quen cuộc sống của nội thành nơi này à.
“. . . . . . Lão Tứ, tính tình này của đệ vẫn giống như trước. Cóchuyện gì cũng không nói, chỉ sợ gây thêm phiền toái cho người ta. Cáinày thì có cái gì mà phiền toái , chúng ta đều là thân thích. Nếu như đệ có chuyện gì, hay cần chân chạy gì đấy , thì bảo cha của Kim Tỏa tớigiúp đệ xử lí. Lão Tứ, đệ cũng biết hắn là người đàng hoàng, chuyện gìmà giao cho hắn thì đệ cứ yên tâm. Nhà hắn mấy đời đều ở trong thànhnày, không có cái gì là hắn không quen , người hắn quen biết lại nhiều, mọi người cũng sẽ cho hắn một chút mặt mũi.”
Lại mời Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi cùng với Tiểu Thất đến nhà nàng ăn cơm.
Liên Lan nhi nhiệt tình như vậy, có chút làm cho người ta chống đỡ không được.
Nhưng mà, người một nhà đối mặt với nhiệt tình của Liên Lan nhi, cũng chỉ là nhàn nhạt . Bọn họ có thể không so đo chuyện cố gắng làm mai lần đó của Liên Lan Nhi, nhưng mà các nàng không thể không để ý thái độ làm người của Liên Lan nhi.
Chuyện làm mai, Liên Lan nhi nhìn tình trạng của gia đình của LiênMạn Nhi bây giờ, cộng thêm thái độ của một nhà Liên Mạn Nhi, nàng đãkhông nên nhắc lại rồi, hơn nữa còn từng thông qua con đường khác làLiên lão gia tử, bày tỏ thái độ đối với nhà Liên Mạn Nhi, nói rằng lúcđó là nàng nhất thời hồ đồ, sau này không bao giờ … làm như vậy nữa. Hôm nay Kim Tỏa đã định hôn sự rồi, đối phương một cô nương của La gia ởtrong thôn.
Liên Lan nhi gần như khéo léo, nhưng một ít chuyện nàng làm ra đã thể hiện rõ nhân phẩm của nàng, để cho cả nhà Liên Mạn Nhi đối với nàngtràn đầy phòng bị.
Người như vậy, bất kể nàng là ai, cũng nên tránh tiếp xúc nhiều.
Cả Liên Lan Nhi hay lễ của nàng đều bị khách khí mời ra ngoài.
Sau đó Liên Lan Nhi lại lần thứ hai tới cửa, trong đó một lần ăn canh đóng cửa (ý là không cho vào), còn một lần khác thì tình huống giống như lần đầu tiên.
Sau khiăn canh đóng cửa, Liên Lan nhi trở về Tam Thập Lí doanh tử một chuyến , bao lớn bao nhỏ đem theo không ít đồ về hiếu kính Liên lão gia tử và Chu thị.
“Cha vừa muốn nói với các con chuyện này.” Liên Thủ Tín nghe nói Liên Lan Nhi lại tới nữa, liền nhíu mày, “Cha hôm nay không phải là mới từtrong nhà trở lại sao? Ngày hôm trước cha vừa về tới nhà, ông nội con đã cho người đi gọi cha cùng tam bá các con lên trên nhà cũ rồi, rồi nóichuyện này của cô cả các con.”
” Ông nội nói thế nào?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.
Trong huyện thành này, mặc dù tin tức bị tiết lộ so với Tam Thập LíDoanh Tử kém hơn, nhưng là chuyện Liên Lan Nhi trở về Tam Thập Lí DoanhTử thăm Liên lão gia tử cùng Chu thị, thì Liên Mạn Nhi cũng đã biết rồi.
“Còn có thể nói gì, nói là đều không phải người ngoài, bảo cha đừngmang thù. Nói là cuộc sống của chúng ta khá giả rồi, muốn mở cửa hàngbách hóa này, nhưng đã giành lấy buôn bán của tiệm tạp hóa gia đìnhnàng. Còn nói rằng cô cả của các con nói, không có trách cha, biết chắcchắn là cha không phải cố ý. . . . . . . để cho ông nội các con nói,muốn cho cha của Kim Tỏa đến đảm nhận chức chưởng quầy, còn nói, nếu làđại chưởng quầy không được, thì làm Nhị chưởng quầy cũng được, tiền hàng tháng hay tiền chia hoa hồng gì đó so sánh với đại chưởng quầy ít hơnmột chút cũng được, dù sao cũng là thân thích, bọn họ lại nguyện ý chochúng ta làm như vậy.” Liên Thủ Tín liền nói.
“Cô cả thật là biết nói chuyện.” Tiểu Thất chu môi, ngay cả hắn nghe cũng không cao hứng.
“Cha, cha trả lời ông nội như thế nào ?” Ngũ lang liền hỏi.
” Ăn ngay nói thật chứ sao.” Liên Thủ Tín liền nói, “Giành lấy làm ăn cái gì , đây là chuyện không nói có. Ở chỗ này trước đó người ta cũngmở tiệm tạp hóa lớn, khi đó nàng ta cũng không nói là người ta giànhchuyện làm ăn của mình. Nay chúng ta mở ra thì sao lại thành giành lấylàm ăn rồi. Cái này là không thể nào.” Liên thủ tín liền nói.
Liên Mạn Nhi gật đầu, lời này của Liên Thủ Tín nói rất hay.
Hiện nay, Liên Thủ Tín đã biết nhiều chuyện hơn so với trước kia rấtnhiều. Dĩ nhiên, muốn mặt đối mặt gây lộn, cãi cọ, Liên Thủ Tín vẫn sẽkhông làm, nhưng nếu như đem đạo lí đơn giản hay sự thật nói ra thì Liên Thủ Tín cũng am hiểu .
“Cha, vậy cha có đồng ý cho cha của Kim Tỏa làm chưởng quầy không?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.
“Không có. Tưởng chưởng quầy người ta làm rất tốt , không có đạo lýnào lại đem người đổi đi. Cái nhị chưởng quầy gì kia, cha chỉ nói là bây giờ còn không cần. Vừa mới mở cửa hàng, vốn phải dùng rất lớn, chúng ta không có thừa tiền nuôi người rảnh rỗi.” Liên Thủ Tín nói
Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất liền cũng không nhịn được cười khanh khách lên.
“Cha, ông nội cũng không ép buộc cha để cha đồng ý sao?” Ngũ lang liền hỏi.
“Không có.” Liên thủ tín lắc đầu, ” Ông nội của các con, là ngườihiểu chuyện. Ông đã từng làm chưởng quầy cũng biết mở cửa hàng mua bánkhông phải là điều dễ dàng. Ông nội con còn nói , cha Kim Tỏa hắn trôngtiệm tạp hóa nhỏ còn có thể chứ làm chưởng quầy của cửa hàng lớn thìkhông được.
” Vậy bà nội thì sao? Cha không đồng ý, bà nội không ầm ĩ với cha sao?” Liên Mạn Nhi hỏi.
Trên mặt Liên Thủ Tín nhất thời hiện lên vẻ phức tạp .