Edit: Huyền PhạmBeta: Tiểu TuyềnNhững thợ thủ công được mời đến cùng làm giúp đã đầy đủ, nên khôngcần đứa trẻ như Liên Mạn Nhi giúp đỡ làm việc. Liên Mạn Nhi dừng lạibên công trường đang thi công một hồi, liền hướng cửa hàng đến sớm mộtchút.
Ngũ Lang cùng tiểu Thất còn ở lại công trường, bọn hắn tuy không làmđược công việc gì, nhưng mà có thể nghe nhiều, xem nhiều, đối với tươnglai của bọn hắn rất có lợi. Có nhà, mấy đời đều ở tại trong một phòngduy nhất, chưa từng tham dự cũng chưa từng nghe nói xây cất nhà mới, nên cơ hội chứng kiến những chuyện lớn như thế này ít càng thêm ít. NgũLang cùng tiểu Thất là nam đinh, như cách nói của những hộ nông dân, bọn hắn về sau sẽ làm chủ mọi công việc ở bên ngoài. Bọn hắn hiện tại có lẽ vẫn không thể học được nhiều, nhưng mà hiện tại bọn hắn có thểchứng kiến, có chỗ nghe được, đối với cuộc sống sau này của bọn hắn, cóthể sẽ giúp đỡ được rất nhiều đấy.
Liên Mạn Nhi đối với việc này, tuy vừa lúc mới bắt đầu có chút bấtmãn nho nhỏ, nhưng hiện tại nàng đã hoàn toàn thích ứng. Bởi vì sự thậtlà cái xã hội này, nàng không cải biến được. Một nữ hài tử cho dù thôngminh, tài giỏi có thể làm được nhiều việc, thì nàng chỉ có thể ôm đồmmọi chuyện cần thiết, nhưng là những chuyện được ra trước sân khấu này,đều muốn nam nhân ra mặt, nếu không, mọi người ở trước mặt có lẽ sẽ biểu hiện ra khen ngợ nữ nhân này, nhưng là lời nói sau lưng cũng không dễnghe như vậy, thậm chí ở trước mặt cũng sẽ có lời khó nghe đi ra.
Ngũ Lang cùng tiểu Thất hiện tại tuổi nhỏ, còn bị xem là hài tử. Ởrất nhiều nhà nông dân, bọn hắn chỉ có thể làm chút ít việc vặt, hoàntoàn không thể tham dự đến chuyện đại sự ở trong nhà. Về chuyện này rấtnhiều hộ nông dân, bọn hắn chỉ dạy cho bọn nhỏ nên làm việc như thế nào, mà không có bồi dưỡng ở mức độ cao hơn, cho bọn nhỏ cơ hội rèn luyện ýthức.
Liên Mạn Nhi có cái ý thức này, nên cũng cố gắng hướng Trương thịcùng Liên Thủ Tín có thể hiểu được. Nàng một mực cổ vũ hơn nữa còn sángtạo cơ hội, đề cao địa vị của Ngũ Lang cùng tiểu Thất ở trong nhà, lạiđể cho bọn hắn có càng nhiều cơ hội tiếp xúc, học tập những cái kỹ năng ở tầng cao hơn kia. Nàng không muốn làm cho hai huynh đệ cái chỉ biếtlàm công việc khuân vác của nông phu, hoặc là con mọt sách. Nàng muốncho bọn hắn càng có thể làm những việc tài giỏi, càng thích ứng xã hội,có sinh hoạt tốt hơn.
Đó cũng không phải nói Liên Mạn Nhi có tư tưởng đạt đến cảnh giới cao thượng đến cỡ nào, nàng vẫn là người, cũng vì mình. Bất kể là xuất phát từ nhân tố tình cảm, hay là nhân tố lý trí, nàng đều phải làm như vậy.
Dù ở thời đại nào, một nữ hài tử có tài giỏi đến đâu thì cũng khôngthể thay thế nam nhi. Như vậy có thể khẳng định, cả đời này nàng sẽ phải tạm biệt rất nhiều thứ. Điểm này, ở thời đại mà nàng hiện tại đangsống, càng là lời lẽ chí lý.
Bên trong cửa hàng, Trương thị mang theo Liên Chi Nhi, Liên Diệp nhiđang làm đến khí thế ngất trời, thấy Liên Mạn Nhi đến rồi, liền bề bộn phân công việc cho nàng.
“Mạn Nhi, mau cầm chén, đánh mấy cái trứng gà.” Trương thị lớn tiếng nói.
“Dạ.” Liên Mạn Nhi đã đáp ứng, đi đến bồn rửa bên cạnh, dùng nướctrong chậu rửa sạch tay. Lại từ giá áo bên cạnh cầm tạp dề thắt ở bênhông, rồi mới từ cái giá để chén lớn, cầm chén lấy ra.
“Mẹ, đánh mấy cái trứng gà?” Liên Mạn Nhi một bên cầm trứng gà, một bên hỏi.
“Hai bàn tiệc, đánh sáu cái đi.” Trương thị tính toán một cái, rồi lên tiếng.
Liên Mạn Nhi đập sáu cái trứng gà, sau đó cầm lấy chiếc đũa, cực kỳ nhanh quấy lên.
“Bên kia làm thế nào rồi hả?” Trương thị một bên xào rau, một bên hỏi Liên Mạn Nhi.
“Ca của con cùng xe kéo gạch về đến rồi. Cha nói, đem gạch dỡ raxong, lại dọn dẹp một chút liền kết thúc công việc rồi tới dùng cơm.”Liên Mạn Nhi lên tiếng.
“Được, vậy thì vừa kịp lúc, thật là tốt.” Trương thị tay chân lưuloát mà đem đồ ăn xào xong, liền vào để ở bên trong mâm lớn. Lại đi bỏdầu ngược lại vào trong nồi, chuẩn bị xào đồ ăn kế tiếp.
Thời điểm mấy người Trương thị bên này làm xong tô canh cuối cùng,Liên Thủ Tín bên kia cũng nghỉ việc, mang người đi đến rồi. Mấy ngườihọ không có lập tức tiến vào, Liên Thủ Tín dẫn theo hai người ra mộtthùng nước lớn, lại đem mấy cái chậu gỗ bưng đi ra ngoài, những ngườinày liền ngồi xổm ở bên ngoài, một bên cười nói, một bên rửa tay rửamặt.
Liền thừa dịp còn chưa tiến vào bàn ăn này, Trương thị mang theo banữ hài tử, còn có Ngũ Lang cũng đi vào phụ, liền sớm chút ở bên trôngcửa hàng xếp đặt hai cái bàn.
“Đi mời cha con cùng mọi người đến ăn cơm.” Trương thị đều chuẩn bị xong, liền lên tiếng.
Tiểu Thất một đường chạy nhanh đi ra ngoài, Liên Thủ Tín liền mangtheo người tiến vào cửa hàng, mọi người nhao nhao ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm.
Trương thị, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp nhi liền ở giường gạnh trong nhà xếp đặt một bàn ăn cơm khác.
Đợi mọi người cơm nước xong xuôi, thu thập lưu loát rồi, trời cũngđã tối. Những người thợ thủ công được mời đến cùng làm giúp, đại đa sốđều giải tán, trở về nhà, có hai cái thợ thủ công ở xa một chút, liềndứt khoát không trở về nhà. Hiện tại thời tiết ấm áp, bọn hắn ở ngay tại công trường, dựng lều bên trên đó, buổi tối đi nằm ngủ ở đó, vừa vặngiúp đỡ trông nom công trường cùng gạch đá và vật liệu gỗ.
Liên Thủ Tín đẩy cái xe ba gác, bên trên để hai cái máng ăn làm bằnggỗ, còn có một cái tấm ván gỗ dùng làm cửa, người một nhà liền hướng đến bên trong chỗ ở cũ mà đi.
Phòng trên đã thắp đèn, Liên lão gia tử vừa ăn cơm xong, đang đứngtại cửa ra vào hút thuốc lá rời, thấy Liên Thủ Tín về đến rồi, liềncho gọi người đi qua, hỏi Liên Thủ Tín chuyện phòng ở như thế nào rồi.
Nhà Liên Mạn Nhi làm cái cửa hàng mới, Liên lão gia tử muốn làm giúpcho bọn hắn, còn nói đem ba người nhà Liên Thủ Nghĩa cùng Liên Thủ Lễđều bỏ công việc ở trên núi, cùng đi làm giúp cho bọn hắn.
Liên lão gia tử có ý tốt, nhưng mà người một nhà thương lượng qua, nên vẫn cự tuyệt.
Liên gia chỗ cần tiêu tiền nhiều, bằng không cũng sẽ không khiếnLiên Thủ Nghĩa đi trên núi làm việc. Nếu như đến làm giúp cho bọn hắn,bọn hắn phải trả tiền, nếu không phải có chuyện như vậy, không trả tiền, phòng trên liền ít đi một số tiền thu vào rất lớn, Liên Thủ Tín cũngbăn khoăn trong lòng
Liên Thủ Tín đem ý tứ này đại khái nói cùng Liên lão gia tử, Liên lão gia tử thấy bọn họ nhân thủ sung túc, cũng không có kiên trì nữa. Bấtquá sau lưng, Liên lão gia tử liền thở dài. Ông cho rằng, Liên Thủ Tínkhông cho huynh đệ cùng cháu trai làm giúp, còn có cái lý do, chính làsợ phiền toái.
Liên lão gia tử không có nghĩ sai, một nhà Liên Mạn Nhi, kể cả chínhLiên Thủ Tín, đều rất “Sợ” Liên Thủ Nghĩa, chỉ cần có một điểm có khảnăng, chuyện của bọn hắn liền không muốn cùng Liên Thủ Nghĩa có dínhdấp.
Liên lão gia tử ngược lại tự mình giúp cho Liên Thủ Tín mấy cái công, sau đó thì bị Liên Thủ Tín khuyên trở về. Gần đây Liên gia có nhiềuviệc, Liên lão gia tử trong lòng không rỗi rãnh. Liên Thủ Tín nói, muốncho Liên lão gia tử có thể rảnh rang một chút, tự hắn có thể trông coiđược, không cần Liên lão gia tử làm việc.
Hai người bọn họ đứng ở đó tán gẫu, mấy người Liên Mạn Nhi liền đemcánh cửa cùng máng ăn từ trên xe chuyển xuống, bố trí vào chuồng gà.Máng ăn có hai cái, Liên Thủ Tín nói một cái là máng cho gà ăn, cái khác là chuẩn bị cho Trương thị nuôi vịt.
“Ngày mai, ta ở chỗ này làm một cái màn che, một bên nuôi gà, một bên nuôi vịt.” Trương thị chỉ vào chuồng gà nói.
Mấy con gà con vừa mua về còn quá nhỏ, Trương thị lo lắng buổi tối để bọn nó ở bên ngoài không tốt, liền dùng một cái sọt lớn, đem tất cả gàcon đều bắt đi vào, để trong nhà qua đêm.
Tiểu Thất nhìn thấy cái gì đó đều mới lạ, liền đối với mấy con gà con lông xù lên, hắn càng yêu thích không buông tay, liền ngồi xổm bên cạnh cái sọt, từng con mà sờ, còn chộp trong tay lật qua lật lại xem, đemmột đám gà con đã có chút ngủ gật, làm ầm ĩ mà kêu lên.
“Ba mươi con.” tiểu Thất đem từng con gà con đều sờ soạng một lần,liền đối với Liên Mạn Nhi nói, “Nhị tỷ, những con gà con này phải bỏ rabao nhiêu tiền?”
“Năm văn tiền một con, đệ tính toán xem phải bỏ ra bao nhiêu?” Liên Mạn Nhi lên tiếng.
Đề đơn giản như vậy, đương nhiên không làm khó được tiểu Thất.
“Một trăm năm mươi văn tiền a, đều là gà mái phải không?” Tiểu Thấtgiả bộ như rất sành sỏi liền hỏi. Gà mái có thể đẻ trứng, ở trong mắthộ gia đình nông dân, so với gà trống thì quý giá hơn.
“Không biết a, tiểu Thất, đệ nhìn xem. Ta xem đệ lật qua lật lại, đều nhìn cả buổi rồi rồi.” Liên Mạn Nhi liền trêu chọc tiểu Thất.
Tiểu Thất liền cười, hắn không có khả năng nhìn ra con gà con là trống hay mái.
“Nhị tỷ, đệ sẽ không xem.” Tiểu Thất cười cười cho qua đi, liền thành thành thật thật mà nói.
“Để tỷ dạy đệ a, ” Liên Mạn Nhi nín cười, cũng ở bên cạnh ngồi xổmxuống, chỉ vào con gà con nói cho tiểu Thất, “Cái này phải xem mào gà.”
“A.” Tiểu Thất thật sự liền nhìn mào con gà con.
Liên Mạn Nhi kỳ thật cũng không hiểu được làm sao phân biệt con gàcon là trống hay mái, xem mào gà mà nói vẫn là nàng hỏi Trương thị mới biết được đấy. Dù vậy, Liên Mạn Nhi vẫn phân biệt không ra. Bởi vì congà con đều quá nhỏ, mào gà chỉ có bé tí tẹo như vậy, ngoại trừ rất ítmấy con giống đực đặc thù so sánh rõ ràng, những thứ khác căn bản khôngphân biệt ra có cái gì khác biệt.
Ngay cả phụ nữ nông dân cực kỳ có kinh nghiệm, cũng không thể trămphần trăm mà phân biệt loại gà con nhỏ như vậy là trống hay mái.
Trương thị chọn ba mươi con gà con này, cũng không có thể đảm bảo chúng đều là gà mái.
“Mẹ nói, đến lúc đó nếu là có gà trống, ta liền giữ lại một con đểgáy sáng, còn lại đều nuôi đến lễ mừng năm mới, giết cho chúng ta ănthịt.” Liên Mạn Nhi nói cho tiểu Thất.
Nghĩ đến thịt gà hầm cách thủy thơm ngào ngạt, hai tỷ đệ liền nhìn nhau một cái, đều nở nụ cười.
… …
Đợi đến lúc Thanh Dương trấn mở phiên chợ kế tiếp, Liên Mạn Nhi lạicùng Trương thị đi chợ, lần này, các nàng mua về đến hai mươi con vịtnhỏ, cũng là vừa nở không bao lâu, con vịt con so với con gà con lớn hơn rất nhiều. Cái này đương nhiên là vì trứng vịt so với trứng gà lớn hơn, Liên Mạn Nhi thì cho là như vậy đấy, nàng cảm thấy có lẽ đúng thế.
Con vịt nhỏ nào cũng đều là lông tơ màu vàng, vịt miệng hơi sâu, khi mở miệng liền phát ra tiếng kêu cạc cạc.
Trong chuồng gà đã dùng màn tách rời ra, bởi vì gà vịt nếu như cùngmột chỗ, chúng sẽ đánh nhau.Ở thời điểm này, con vịt nhỏ có hình thể lớn hơn, đánh nhau liền chiếm thế thượng phong. Nhưng mà đợi mấy con gà con lớn lên chút nữa, nhất là bên trong có gà trống nhỏ, chúng biếtdùng mỏ nhọn mổ con vịt con, hơn nữa chúng hành động so “con vịt” linhhoạt hơn, khi đó thường thường là con vịt con chịu thiệt.
Cái chuồng gà này có gà con, vịt con, cả ngày thì chiêm chiếp, cạccạc cạc, gọi hết sức vui vẻ, nhất là thời điểm Liên Mạn Nhi đi mớm nướccho ăn.
Chu thị từ trước đến nay chỉ nuôi gà, không nuôi vịt. Nàng năm naynuôi gà con so sánh với nhà Liên Mạn Nhi ít hơn, nàng rất không vui. Chu thị mất hứng, cũng không vùi trong lòng, tâm tình của nàng, đều manglên mặt.
“Suốt ngày cạc cạc cạc đấy, lúc nửa đêm cũng không có yên tĩnh, làmngười ta đau đầu phiền não.” Chu thị hướng Liên Thủ Tín phàn nàn, “Nuôicái thứ biễu diễn làm gì, ăn nhiều, đẻ trứng ít, thịt cũng không ngon.Lễ mừng năm mới muốn giết, cũng không có mấy lượng thịt, còn không đủăn.”
“Tranh thủ thời gian bán đi, nếu không muốn liền bắt bọn nó sang bên kia nuôi đi!” Chu thị mệnh lệnh cho Liên Thủ Tín.
“Các ngươi nuôi nhiều gà như vậy, các ngươi có cái cho ăn sao? Cũngđừng mong ta phân cho các ngươi khẩu phần lương thực nhiều hơn nữa!” Nói xong vấn đề vịt con, Chu thị lại cùng Liên Thủ Tín nói chuyện con gà.