“Rất tốt, ai cũng khen.” Ngô Gia Ngọc liền cười nói, “Tú Nga tẩu làmmón thịt đầu heo là ngon nhất, so với quán rượu trên thị trấn đều khôngkém.”
Liên Mạn Nhi cũng cười. Trên thị trấn với trong thôn cách nhau cũngchỉ hai ba dặm, không chú ý thì thôi, nếu muốn dụng tâm nghe ngóng thìkhông có gì là không biết được. Ngày mùng 10 Triệu gia mời khách, hôm đó Nhị Lang lại nói Triệu Tú Nga ở cùng với mẹ nàng. Sau đó Tưởng thị vạch trần được Nhị Lang là đi dự tiệc rượu về, Liên Mạn Nhi liền nổi lênlòng nghi ngờ.
Ngày mùng bốn Liên Thủ Tín đi uống rượu nhà Triệu đồ tể, trong bữatiệc có mấy vị cũng từng ăn cỗ ở Triệu gia. Chỉ cần cố ý nghe ngóng mộtchút là biết ngày đó Triệu Tú Nga không về Tam Thập Lý doanh tử mà là về nhà mẹ đẻ hỗ trợ xử lý tiệc rượu.
Sau khi trở về, Liên Thủ Tín đem việc này nói với Trương thị, haingười đều cảm thấy Triệu Tú Nga không thể tưởng nổi, Triệu gia cũngkhông phải là nhà đứng đắn gì. Nếu như là nhà đứng đắn, tuyệt sẽ khôngcho phép khuê nữ đã xuất giá làm như vậy.
“Ta biết rõ là được rồi, chớ nói với thượng phòng. Nếu không lại gâyra cơn giận không đâu đấy.” Lúc ấy Liên Thủ Tín còn nói như vậy.
Liên Mạn Nhi không cho là đúng, chẳng lẽ các nàng không đi nói, những người khác ở Liên gia sẽ không biết sao? Tưởng thị đã ra tay, như thếnào cứ như vậy không đau không ngứa mà buông tha Triệu Tú Nga?
Chu thị đối với con dâu và cháu dâu là hai loại đãi ngộ, nhưng cũngkhông thể chịu được Triệu Tú Nga không đem nhà chồng để vào mắt như vậya. Cũng không biết đến lúc đó sẽ phát tác như thế nào.
Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi bên này cùng Ngô Gia Ngọc nói chuyện, bênkia Trương thị cùng Vương thị càng nói càng thân mật náo nhiệt.
“Các ngươi cũng không phải là người đầu tiên bị hại đâu, bọn hắn làthích bắt nạt người. Biết rõ các ngươi là người thành thật, sẽ không cầm đồ mà không trả tiền, cho nên mới cố mà móc tiền các ngươi.” Đây làVương thị nghe xong Trương thị kể chuyện mua đường ở tiệm tạp hóa PhúĐạt. “Ta kể cho các ngươi một chuyện, đó mới gọi hấp dẫn.”
Vương thị nói đến đây, chính mình trước nhịn không được cười lên.Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi cũng đều nghiêng đầu lại muốn nghe nghelà chuyện gì hấp dẫn như vậy.
Vương thị gặp mọi người thích nghe, càng hứng thú.
“Ở đầu thôn tây Lưu gia có mở một cửa hàng bánh hấp, cũng là thânthích với lão Triệu gia. Năm trước mới lên trên thị trấn mở thêm mộtcửa hàng bánh hấp nữa. Cũng đến nhà lão Triệu gia mua đồ. Lão Triệu giacũng giở trò bắt nạt người, nhưng lần này bọn hắn mắt mù đã nhìn lầmngười. Con dâu nhà lão Lưu gia là người thích chiếm tiện nghi, hắn nóikhông cần trả tiền, người ta liền thực sự không đưa tiền luôn.”
“Ai ôi! Lão Triệu gia lại chẳng phải là lỗ vốn.” Trương thị lên tiếng.
“Bọn hắn sao có thể bị thua lỗ a, hôm sau liền đến cửa hàng bánh hấpnhà lão Lưu gia mua bánh. Cầm bánh xong lại nói là quên mang tiền rồi,lần sau trả sau.” Vương thị cười nói, “Cùng ngày, lão Lưu gia lại đếntiệm tạp hóa nhà Triệu gia mua đồ, lần này lão Triệu gia cũng không dámcho bọn hắn lấy thêm, cũng không nói không cần trả tiền. Nhưng lão Lưugia lợi hại hơn, cầm đồ xong cũng không trả tiền, nói coi như bọn hắn ăn chút thiệt thòi, bù vào tiền mua bánh của Triệu gia.”
Trương thị nghe cơ hồ ngây dại.
“Còn có thể như vậy? Ta thế nào cũng làm không nổi.” Trương thị thở dài. “Về sau việc này giải quyết thế nào?”
“Lão Triệu gia thấy thế lại không cam lòng tiền đồ ăn bị mất đi nhưnước đổ lá khoai, bò trên mặt đất mà đòi lão Lưu. Lão Lưu không trả, hai nhà xé rách mặt. Lão Triệu gia tìm người đập nát cửa hàng bánh hấp nhàlão Lưu. Lão Lưu cuối cùng cũng không đưa tiền cho lão Triệu mà trở vềLưu gia trang rồi. Hai nhà đã thành cừu gia, chấm dứt lui tới.” Vươngthị nói.
“Còn có chuyện như vậy, người như vậy.” Trương thị cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Liên Mạn Nhi cũng âm thầm líu lưỡi.
Đúng lúc này, Ngũ Lang, Ngô Gia Hưng cùng tiểu Thất từ bên ngoài trở về, Vương thị muốn cáo từ về nhà.
Trương thị cùng Vương thị hợp ý, nhất định phải lưu mấy mẹ con các nàng ăn cơm.
“Lão gia nhà các ngươi buổi tối khẳng định không về nhà ăn cơm, chamấy hài tử nhà chúng ta hôm nay cũng tới nhà người khác ăn cỗ rồi. Chỉcó mấy mẹ con chúng ta, cũng không cần phải làm thêm đồ ăn gì cả, giốngnhư bình thường thôi, hâm nóng lại đồ ăn là được, ta còn muốn nói chuyện nhiều với ngươi một chút.” Trương thị nói.
Vương thị chối từ một phen, cuối cùng cũng đáp ứng ở lại. Trương thịliền dẫn Liên Chi Nhi chuẩn bị nấu cơm, Vương thị không chịu ngồi trêngiường gạch, cũng theo đi ra ngoài, nói muốn giúp đỡ.
“Ca, các ca đi ra ngoài chơi phải không?” Liên Mạn Nhi cao thấp đánhgiá Ngũ Lang cùng tiểu Thất một phen, lại bắt lấy tay tiểu Thất, cảmgiác lạnh buốt, lập tức liền đoán được bọn họ đi ra ngoài chơi. “Có phải trượt băng không, sao lại không kêu muội với?”
Ngũ Lang liền cười.
“Gia Hưng ca cũng đi hả?” Liên Mạn Nhi có một chút mất hứng. Tuổi Ngô Gia Hưng lớn hơn Ngũ Lang, thực sự còn là một thiếu niên nho nhỏ, chỉlà hắn cứ làm ra bộ dạng lão thành, khó có thể tưởng được hắn cũng đichơi trượt băng.
“Ừ.” Ngũ Lang liền gật đầu. “Gia Hưng ca đánh băng trượt tốt hơn chúng ta nhiều.”
Ngô Gia Hưng tựa hồ có chút xấu hổ, Ngô Gia Ngọc ngồi ở bên, liền cười Ngô Gia Hưng.
“Vậy các ngươi tranh thủ lên giường ngồi cho ấm a.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.
Ngô Gia Hưng chỉ ngồi ở mép giường chứ không chịu ngồi hẳn lên giường, Ngũ Lang chỉ phải theo hắn.
Liên Chi Nhi theo gian ngoài tiến vào lấy đồ, Liên Mạn Nhi xuống giường nói nhỏ vài câu với Liên Chi Nhi.
Liên Chi Nhi liếc nhìn Ngô Gia Hưng cùng hai đệ đệ, gật gật đầu, nhặt mấy quả trứng gà trong tủ liền đi ra ngoài.
Một hồi sau, Liên Chi Nhi bưng một cái đại khay vào, bên trong là bacái chén, hai cái chén nhỏ, mỗi chén tràn đầy nước chè, bên trên bốc hơi nghi ngút, trong nước chè nằm một cái trứng chần nước sôi.
“Rượu trứng hấp!” Tiểu Thất lập tức liền nhận ra.
Năm trước Liên Mạn Nhi mua hai cân gạo nếp, lại xin được ít men từcửa hàng bán rượu. Về nhà đem gạo nếp chưng, trộn men, đặt ở trong cáihũ bắt đầu ủ. Sau vài ngày liền chế ra một hũ rượu. Rượu này ngọt ngào,có mùi rượu, Liên Mạn Nhi vốn có ý định qua tết nguyên tiêu sẽ nấu ăn.Sau khi mở bình, trước luộc trứng gà cho mọi người nếm nếm, kết quảtất cả mọi người rất thích ăn, một lon đã ăn hết một nửa.
Hâm nóng rượu trứng hấp, có thể lưu thông mạch máu, ấm người.
“Mẹ nói cho các ngươi ấm áp thân thể.” Liên Chi Nhi đem rượu hấp trứng tới rồi nói.
Ngũ Lang trước hết cầm một trong hai cái chén đưa cho Ngô Gia Hưng,Liên Mạn Nhi lấy một cái chén nhỏ cho Ngô Gia Ngọc, Ngũ Lang cùng tiểuThất từng người cầm một chén, còn lại một chén Liên Chi Nhi đưa đi choVương thị.
Hai cái chén của Ngô Gia Ngọc cùng Vương thị, Liên Chi Nhi cố ý bỏ thêm đường đỏ.
Ăn xong bữa tối, Ngô Ngọc Quý tới đón mấy mẹ con Vương thị trở về. Hai nhà từ nay về sau quan hệ càng thêm thân mật.
Sáng sớm hôm nay, Trương thị cùng Liên Chi Nhi đang thổi lửa nấu cơm, Liên Mạn Nhi bưng bồn nước từ trong nhà đi ra đã nhìn thấy Liên DiệpNhi đứng ngoài cửa phòng ngoắc nàng.
Liên Mạn Nhi buông chậu nước đi tới.
“Diệp Nhi, chuyện gì?” Liên Mạn Nhi hỏi.
Liên Diệp Nhi chỉ vào đông phòng, ra hiệu Liên Mạn Nhi nhỏ giọng.
“Mùng 10 ngày đó lão Triệu gia mời khách, Tú Nga tẩu không trở về màlà ở trên thị trấn giúp đỡ làm đồ ăn. Nội hỏi Nhị Lang ca, đã hỏi đượcrồi. Hiện tại chính đang hỏi Tú Nga tẩu.” Liên Diệp Nhi nhỏ giọng nói.
Ở gian ngoài thượng phòng, Cổ thị, Triệu thị cùng Tưởng thị đang tạivội vàng nấu cơm, bất quá có thể nhìn được, các nàng cũng rất chú ýthanh âm trong phòng.
Liên Mạn Nhi cũng rất ưa thích náo nhiệt, liền giả bộ như có việc, vén màn cửa tiến vào đông phòng.
“Nội đây là nghe ai nói? Căn bản không có việc này.” Triệu Tú Nga đứng dưới giường gạch, lẽ thẳng khí hùng nói.
“Nhị Lang đã nói hết, ngươi còn không thừa nhận?” Chu thị ngồi trêngiường gạch, tựa hồ cực lực nén cơn tức giận. “Ngày mùng 10 không phảinhà mẹ ngươi mời khách sao? Nhị Lang không phải uống rượu ở nhà mẹ ngươi rồi mới trở về hay sao? Ngươi bây giờ là con dâu Liên gia, Liên gia cóviệc ngươi không để ý tới, cả ngày chạy nhà mẹ đẻ, ngươi đây là muốn làm cái gì?”
Hà thị ngồi ở cách Chu thị không xa, đứng ở bên cạnh đúng là Nhị Lang.
Triệu Tú Nga liếc Nhị Lang, Nhị Lang cúi thấp đầu.
Triệu Tú Nga nhẹ nhàng nhếch miệng.
“Nội, Nhị Lang là tôn tử của bà, tính tình của hắn bà còn không biết. Hắn không có chủ ý, ai nói cái gì hắn liền nói theo cái đó.” Triệu TúNga nói. “Mùng 10 ngày đó con thực không được khỏe, về sau có tốt hơnmuốn trở về nhưng khi đó đều đến trưa rồi, con liền nghĩ, con có trở về cũng là vội vàng không giúp được gì nữa, dâu con sao dám chờ đến giờngồi chờ ăn, con mới không dám trở về, đi nhà mẹ con tùy tiện ăn mộtngụm. Có lẽ có người nhìn thấy mới nói mò con giúp nhà mẹ đẻ làm đồ ănthôi.”
“Nội là người hiểu chuyện. Con cho dù không biết lễ, cũng không thểmặc kệ chuyện mời khách của nhà chồng mà về nhà mẹ đẻ hỗ trợ a. Conkhông phải người như vậy, nếu con không cẩn thận quên thì cha mẹ concũng không thể để con làm như vậy.” Triệu Tú Nga lại nói, “Nội, con mớivừa vào cửa, nhanh mồm nhanh miệng có đắc tội ai chính mình cũng khôngbiết. Nội cũng không thể cứ nghe theo người khác. Mười dặm tám thôn aikhông nói Nội là người thông tình đạt lí nhất, đối xử con dâu như thânkhuê nữ. Cha mẹ con đáp ứng hôn sự của con với Nhị Lang, hơn phân nửa là nhìn xem Nội mới yên tâm gả con tới.”
Liên Mạn Nhi nghe được trợn mắt há mồm, Triệu Tú Nga này thực là nhân tài, làm chuyện bị người ta vạch trần rồi mà còn có thể mặt khôngđổi sắc phủ nhận. Nàng không cùng Chu thị cãi nhau, chỉ là không chịuthừa nhận, lại còn có thể tự nhiên như vậy mà nịnh hót tâng bốc Chuthị.
“Vợ Nhị Lang, ta đối đãi với con không tệ. Ta đã lớn tuổi rồi, ănmuối so với con ăn cơm còn nhiều, con đừng ở trước mặt ta mà giở tròquỷ, trong lòng ta rõ như gương sáng.” Mặt Chu thị âm trầm nói.
“Nội là người minh bạch nhất, trước khi gả ra ngoài, mẹ con có nóicho con biết, đến nhà này rồi thì cái gì cũng sẽ nghe Nội cả.” Triệu TúNga cười nói.
“Vợ Nhị Lang, ngươi nghĩ ta già hồ đồ hả.” Chu thị cười lạnh, “Liêngia chúng ta tiêu thụ không nổi con dâu như ngươi. Nhị Lang, đi, đemTriệu gia cô nương đưa về Triệu gia đi. Đi sớm về sớm, còn có thể vềkịp ăn cơm.”
Không có khóc lóc om sòm giống như đối với nhóm con dâu, mà là trựctiếp tung một chiêu hung ác này! Chu thị uy vũ, mấy con dâu đều có nhicó nữ, không thể tùy tiện nói hưu liền hưu. Nhưng cháu dâu mới cưới vàocửa không giống, nói hưu liền hưu.
Hơn nữa, từ chuyện ngày mùng 10 mà nói, hưu Triệu Tú Nga thật đúng là có lý do để bỏ.
Đương nhiên, Chu thị chưa nói hưu, chỉ nói đem Triệu Tú Nga về nhàđi. Ngươi không thích ở nhà này, vậy ngươi trở về nhà ngươi chờ đi thôi.
“Nội, đây là bà để cho con về.” Triệu Tú Nga vốn là sững sờ, tiếp theo không thèm quan tâm nói, quay thân liền đi ra cửa.