Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 215




Edit: Lê Thanh“Chỉ là rán thịt viên với rán cá thôi.” Liên Thủ Tín hướng Liên Tú Nhi nói, “Tú Nhi, có chuyện gì à?”

“Vợ Nhị Lang làm thịt hầm cách thủy, trong nhà xì-dầu hết rồi, nươngbảo ta qua xem nhà huynh có không thì mượn một chén.” Liên Tú Nhi vừanói, con mắt vừa tìm kiếm qua lại trong bếp.

Liên Thủ Tín đi qua cầm lấy chén trong tay Liên Tú Nhi rót xì dầu vào cho nàng.

“Hôm nay vợ Nhị Lang làm đồ ăn à!” Trương thị nói với Liên Tú Nhi, “Vợ Nhị Lang nấu ăn cũng cẩn thận.”

Liên Tú Nhi cất bước vào phòng nhìn quanh khắp nơi.

“Các huynh hôm nay chuẩn bị đồ ăn thật ngon.” Liên Tú Nhi nói, lậptức lại giảm âm thanh lầm bầm một câu, “Trách không được không muốn cùng chúng ta một chỗ ăn lễ mừng năm mới.”

“Hôm nay là rán thịt viên, tiện thể làm luôn mấy món đến khi qua lễmừng năm mới sẽ ăn, từng này chúng ta ăn được cả tháng đấy.” Trương thịnghe được Liên Tú Nhi nhỏ giọng lầm bầm liền lên tiếng, “Thượng phòngnăm nay có tân nương tử, đồ ăn khẳng định nhiều, chúng ta sao có thểso.”

Liên Thủ Tín đã rót xong xì dầu, cầm chén đưa cho Liên Tú Nhi.

“Tú Nhi, nếm thử thịt viên chị dâu muội rán không?” Liên Thủ Tín nói.

Liên Tú Nhi hừ lạnh một tiếng, bưng chén xì-dầu đi ra ngoài.

“Lễ mừng năm mới thượng phòng cũng mua không ít đồ, sao lại không có xì-dầu được chứ?” Liên Chi Nhi có chút kỳ quái nói nói.

“Vợ Nhị Lang nấu ăn, khẳng định lãng phí.” Trương thị nói..

“Con thấy lão cô như vậy, giống như là đến thám thính nhà chúng tavậy.” Liên Mạn Nhi vừa nói chuyện, vừa gắp một miếng thịt viên bắt đầu ăn.

Hương vị kỹ nữ, đậu hủ trong thịt viên còn ngon hơn dự kiến, bên ngoài thơm ngon xốp giòn, bên trong thì non mềm trơn mịn.

“Thịt viên ăn ngon thật.” Liên Mạn Nhi nói xong, lại ăn thêm một cái.

“Nếm hai cái là được, đừng ăn nhiều.” Trương thị không cho mấy hài tử ăn quá nhiều thịt viên. “Ăn nhiều quá lát nữa ngồi vào bàn cơm các conlại ăn không được món khác đâu. Thịt viên thuốc giữ lại từ từ ăn.”

Liên Mạn Nhi cảm thấy Trương thị nói có đạo lý, chỉ nếm hai ba cái liền không ăn nữa.

“Thám thính hay không cũng không sao cả.” Liên Thủ Tín nói, “Mấy món này của chúng ta thượng phòng cũng có.”

“Năm đầu tiên vợ Nhị Lang vào cửa, đồ ăn năm nay của thượng phòngphải nhiều hơn.” Trương thị nói. “Đúng rồi, nhân lúc thịt viên còn nóng lấy một chén đem cho ông nội nếm thử đi. Thịt viên năm nay của chúng ta rất mềm, ông nội khẳng định thích ăn.”

“Được.” Liên Thủ Tín gật đầu.

“Để con đi.” Liên Mạn Nhi liền đứng lên, gắp một chén tràn đầy thịt viên đưa đi thượng phòng.

Bởi vì chiên xào có nhiều khói dầu, gian ngoài thượng phòng buông rèm cửa xuống. Liên Mạn Nhi đi vào gian ngoài, nhìn thấy Cổ thị cùng Hà thị đều đang nhóm lửa trong lò, Chu thị cùng Tương thị rán thịt viên ở mộtbên, Triệu Tú Nga ở một bên nướng đầu heo. Triệu thị với Liên Diệp Nhiqua lại làm trợ thủ.

“Thật là thơm.” Liên Mạn Nhi nói. Lễ mừng năm mới của hộ nông dân,món chính đều tương tự nhau, chỉ là cách làm bất đồng. Thượng phòng cũng có cá, có gà, có thịt. Bất quá Chu thị không kho cả con cá, mà đem cácắt thành khúc to, bỏ miến hầm cách thủy. Còn Triệu Tú Nga đang làm đầuheo với bụng heo, tim heo, ruột heo, nội tạng heo, mà nhà Liên Mạn Nhithì không có.

“Làm gì mà đến đây?” Chu thị nâng người lên hỏi Liên Mạn Nhi.

“Nội. Cha nương con bảo con mang thịt viên cho ông bà nếm thử.” Liên Mạn Nhi nói.

“Không cần, chúng ta cũng rán thịt viên rồi.”

Chu thị liền khoát tay nói.

Liên Mạn Nhi vẫn bưng thịt viên vào đông phòng. Liên lão gia tử đangngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, Liên Tú Nhi mang theo Nữu Nữu, còn có Tứ Lang, Lục Lang cũng đều ở.

“Ông nội nếm thử thịt viên nhà con rán đi.” Liên Mạn Nhi liền đưa chén cho Liên lão gia tử.

“Được, ông nếm nếm.” Liên lão gia tử gắp một miếng thịt viên ăn hết, “Rất ngon, đủ mềm mại, có vị. Mẹ con thật biết làm đồ ăn.”

Liên lão gia tử cũng gọi Liên Tú Nhi, Nữu Nữu, Tứ Lang cùng Lục Lang tới nếm thịt viên.

“Tú Nhi lấy cái chén, đem thịt viên trong chén của Mạn Nhi gắp ra,đem thịt viên nhà ta rán cho Mạn Nhi một chén.” Liên lão gia tử lêntiếng.

“Ông nội, không cần đâu.” Liên Mạn Nhi cười chối từ.

“Là bà nội cùng đại tẩu con làm, ông thấy được lắm, các con cũng cầm về nếm thử đi.” Liên lão gia tử nói.

Liên Tú Nhi bĩu môi, tựa hồ có chút không muốn, bất quá vẫn làm theolời Liên lão gia tử nói, ra gian ngoài lấy cho Liên Mạn Nhi một chénthịt viên đến.

Liên Mạn Nhi hướng Liên lão gia tử nói tạ rồi trở về Tây Sương phòng.

“Ông nội nói thịt viên nhà ta ăn ngon, lại để cho ta cũng nếm thửthịt viên của thượng phòng làm.” Liên Mạn Nhi cầm chén đặt trên bếp lònói.

“Thượng phòng làm thịt viên kiểu khác.” Trương thị nhìn thoáng qualiền nói. Một loại làm giống nhà Liên Mạn Nhi, một loại khác chỉ dùngtrứng gà nhào với bột mì.

Liên Mạn Nhi nếm một cái, cảm thấy hương vị cũng ngon, chỉ là đậu hủ với miến trong thịt viên thuốc không mềm như của nhà các nàng.

“Là vì ta bỏ nhiều bột phấn tử.” Trương thị nói. Bột phấn tử là cách nói ở nông thôn, ý chỉ các loại tinh bột.

… …

Các món chính đều chuẩn bị sẵn sàng rồi, chỉ còn mấy món rau xào.Trương thị để cho tiểu Thất đi nhìn thượng phòng xem đã nấu xong chưa.

“Đợi thượng phòng ăn cơm rồi ta lại ăn.” Trương thị nói.

Tiểu Thất chạy ra, nói thượng phòng bắt đầu xào rau rồi, Trương thị lúc này mới nhóm lửa chuẩn bị xào rau.

Bên này còn đang xào đồ ăn, đã nghe thấy bên ngoài tiếng pháo nổ đùng đùng vang lên, xen lẫn mấy tiếng hoan hô của Tứ Lang.

“Nương, phòng trên ăn cơm rồi.” Tiểu Thất ngoái đầu ra nhìn thoáng qua, bỏ chạy trở về, “Nương, ta cũng đem pháo nổ a.”

“Được, con cùng ca ca đi nổ pháo đi rồi ta cũng ăn cơm.”

Ngũ Lang cùng tiểu Thất dùng gậy gỗ treo lên một băng pháo rồi đi rangoài. Tiếng pháo nổ liên tiếp gần gần xa xa. Nguyên lai phong tục củaTam Thập Lý doanh tử là bữa cơm đoàn viên đều ăn vào buổi trưa.

Đợi Ngũ Lang với tiểu Thất nổ pháo về, trong phòng đã dọn xong bànăn. Bình thường bọn họ sáu miệng ăn cùng ngồi một cái bàn, thức ăn hômnay nhiều nên kê thêm một cái bàn nữa.

Ngoại trừ mấy món rau xào, rau trộn chỉ đựng trong đĩa, những món hầm khác đều dùng tô để đựng, còn có một chén lớn thịt hấp, một khay lớn cá kho, thịt viên cũng bày ra hai đĩa, đem hai bàn lớn đều bày đầy.

Trương thị còn hâm một hũ rượu đế, trước mặt mình với Liên Thủ Tín để hai ly rượu. Mấy hài tử không được phép uống rượu đế, nên Liên Mạn Nhicầm một đàn rượu nho đi ra, không có ly nào thích hợp để uống rượu nêncác nàng dứt khoát dùng chén. Đàn rượu nho này là do Liên Mạn Nhi ủthêm, đường cho nhiều nên độ cồn thấp, hoàn toàn có thể coi như nước nho mà uống.

Cũng không có phát biểu gì trước lúc, Liên Thủ Tín chỉ nói một câu “Ăn ít cơm, ăn nhiều đồ ăn”, mọi người liền cười bắt đầu ăn.

Gà hầm cách thủy với nấm chính là con gà trống mua ở chợ tết. Gàtrống thịt nhiều, nấm là Lý thị từ trên núi hái xuống cho, hầm nhừcùng thịt gà, ăn vào trong miệng vô cùng thơm ngon. Thịt hấp là thịt bachỉ, nhiều mỡ ít nạc, nhưng ăn tuyệt không ngấy.

Người một nhà trong khoảng thời gian này sinh hoạt đã có cải thiện rất lớn, nhưng bữa tiệc này vẫn là ăn hết sức thỏa mãn.

Ăn quá nhiều thịt vẫn còn có chút ngấy. Cho nên sau khi ăn xong, Liên Mạn Nhi liền đi ra ngoài lấy nửa rổ lê đông lạnh. Lê đông lạnh cũng làmột loại trái cây đặc sắc của nhà mẹ đẻ Trương thị. Lợi dụng mùa đông có nhiệt độ thấp, đem quả lê đặt ở bên ngoài cho đông lạnh, lúc muốn ănlấy vào nhà cho hết cứng.

Đừng nhìn lê đông lạnh đen đen thấy khó coi, nhưng hương vị lại phithường ngon. Lê đông lạnh sau khi hết cứng, bên ngoài là một lớp vỏ, bên trong lê thịt đã biến thành lê nước, cắn một điểm trên vỏ là có thể mút lấy lê nước bên trong.

Hương vị này lành lạnh đặc biệt, lê ngọt đông lạnh này có thể tiêu hóa mỡ ngấy.

Muốn để cho tuyết trên lê đông lạnh lê tan ra phải dùng nước, hơn nữa chỉ có thể dùng nước lạnh.

Lễ mừng năm mới, đối với tiểu hài tử thì dường như trừ ăn ra chỉ cóchơi. Vừa ăn xong tiệc, đồ ăn trong bụng còn chưa tiêu hóa, cả nhà đãvây quanh rổ lê đông lạnh, vừa ăn lê đông lạnh vừa thảo luận chuyện làmsủi cảo tối đêm giao thừa.

Đề cập tới cuối năm sẽ nghĩ tới cơm tất niên. Thế nhưng Tam Thập Lýdoanh tử chỉ có phương tục giữa trưa ăn tiệc, buổi tối ăn sủi cảo đóngiao thừa.

Thời điểm chạng vạng tối, Liên Mạn Nhi với Liên Chi Nhi bắt đầu chuẩn bị rau làm nhân sủi cảo.

“Các ngươi buổi tối gói sủi cảo nhân gì?” Liên Tú Nhi lại bưng cái chén tới nữa.

“Cải trắng thịt heo.” Liên Mạn Nhi đáp. Các nàng còn có ý định góimột ít đậu giác thịt heo nữa, bất quá nhân này chỉ làm rất ít, Liên MạnNhi không nghĩ nói ra cho phiền toái. “Lão cô, các ngươi gói nhân gì?”

“Còn có thể nhân gì, cũng là cải trắng thịt heo thôi.” Liên Tú Nhi nói, “Chi Nhi, nương nói ta mượn ngươi ít đường trắng.”

“Lão cô, cô làm gì mà muốn dùng đường trắng.” Tiểu Thất từ bên ngoài chơi mệt, chạy trở về, thuận miệng hỏi một câu.

“Muốn làm gì ta còn phải nói cho ngươi biết a!” Liên Tú Nhi liềntrừng mắt. “Tứ ca, không phải chỉ là chút đường trắng thôi à, huynh muốn cho hay không, huynh liền trực tiếp nói. Các huynh mới mua bốn cânđường, làm như người khác không biết?”

“Tú Nhi, ai nói muội biết chúng ta mua bốn cân đường?” Liên Thủ Tín hỏi.

“Ngươi quản ai nói, lời này không phải giả là được.” Liên Tú Nhi ngạnh cổ nói.

Liên Mạn Nhi trong lòng khẽ động, các nàng mua bốn cân đường, cũngkhông nói qua với ai. Ngày đó mua đường trong tiệm tạp hóa Phú Đạt củaTriệu gia, chung quanh cũng không có người quen, bằng không Liên Thủ Tín cùng Trương thị nhất định sẽ chào hỏi. Ngày đó, Triệu Tú Nga có lẽ ởtrong tiệm tạp hóa.

Tâm tình Liên Mạn Nhi lập tức có chút phức tạp.

“Lão cô, chúng ta mua cái gì, mua bao nhiêu đều là tự chúng ta làmviệc kiếm tiền mua, không trộm không đoạt, cũng không lấy tiền của cô.Cô đỏ mặt tía tai tới hỏi để làm gì, ai thiếu nợ cô cái gì rồi hả?” Liên Mạn Nhi buông dao phay, nghiêm mặt nói.

“Không cho mượn thì thôi, ta trở về nói với nương.” Liên Tú Nhi mặt đỏ lên, quay người liền đi.

“Mặt lão cô thế nào lại nhăn nhó như vậy.” Liên Mạn Nhi bất đắc dĩ nói.

“Đều kệ nàng đi, không có việc gì.” Trương thị nói.

Liên Thủ Tín cả buổi không nói chuyện, cuối cùng múc nửa bát đường trắng đưa đi thượng phòng trên.

“Mua cái yên tĩnh a, gần sang năm mới rồi.”

… …

Buổi tối người một nhà cùng một chỗ đón giao thừa, ăn sủi cảo, LiênMạn Nhi chèo chống thẳng đến giờ Tý, cùng Ngũ Lang, tiểu Thất chạy rađốt một băng pháo. Năm mới đến, tiếng pháo nổ tràn ngập.

Liên Mạn Nhi trở vào trong phòng, vừa thoát giầy, định lên giường đi ngủ liền nhìn thấy một mảnh hỏa hồng chiếu vào cửa sổ.

“Cháy rồi sao?”