Cũng may dấu hôn không ở trêи cổ, có thể miễn cưỡng che kín bằng váy giao lĩnh. Tô mẫu nóng lòng gặp con gái, nghe nói Thẩm Thất đã tỉnh thì cũng không chờ ở ngoài nữa, muốn vào để tự tay trang điểm cho con gái.
Thẩm Thất xúc động, Tô mẫu cũng vậy, bà vừa dịu dàng chải mái tóc dài cho Thẩm Thất vừa nghẹn ngào cảm thán: "Khi con còn bé, nương cũng chải tóc cho con như thế này... Nương rất lâu... rất lâu rồi không được chải tóc cho Tiểu Thất của nương rồi..."
Có là mẫu tử liền tâm, có lẽ Thẩm Thất khát vọng tình thương của mẹ quá lâu, Tô mẫu vừa khóc, Thẩm Thất cũng muốn khóc. Nàng cố nén, khẽ cười với gương, nhìn Tô mẫu trong gương nói: "Chỉ cần Tô phu... chỉ cần nương.. vui lòng, Tiểu Thất ngày ngày đều để nương đến chải đầu..."
"Được." Tô mẫu rưng rưng nhưng nụ cười của bà cho thấy bà rất vui vẻ.
Chải đầu xong, Tô mẫu ho nhẹ vài tiếng, Thẩm Thất quan tâm sức khỏe của bà, bà lại nói không sao, con gái ở bên cạnh hơn tất cả các loại thần dược, chỉ vội vàng chọn trang sức và y phục cho Thẩm Thất. Miệng không ngừng lẩm bẩm: "Tiểu Thất mặc cái này rất xinh đẹp, mặc cái này cũng đẹp, ừ... trang sức trong hộp còn chưa nhiều lắm, không được, đợi lát nữa ăn sáng xong, mẹ lại dẫn con đến Trân Lung Các một chuyến, mua thêm vài món cho con!"
Rồi lại kéo Thẩm Thất tới nhìn trái nhìn phải, cuối cùng quyết định: "Không ngờ Tiểu Thất của nương mặc màu hồng anh đào xinh đẹp như vậy, chờ lát nữa ra phố phải mua thêm mấy bộ nữa!"
"Nương... là Tiểu Thất ham ngủ." Thẩm Thất có chút xấu hổ, một đêm hoang đường, nàng còn không biết Thẩm Trọng Hoa đưa mình về từ lúc nào, hôm nay mới dậy muộn.
"Ham ngủ tốt mà, nói rõ Tiểu Thất ngủ ngon." Tô mẫu cũng không trách cứ, nắm tay Thẩm Thất kéo nàng về hướng nội viện: "Mau đi dùng bữa, nếm tay nghề của mẫu thân, mẫu thân làm cải cúc xào cho con ăn, khi còn bé con thích ăn món này nhất."
Thẩm Thất vốn cho rằng, mặt trời đã lên cao, chắc hẳn chỉ có Tô mẫu dùng bữa với nàng, lại không ngờ lúc nàng vào trong sảnh, mọi người ngồi ngay ngắn trước bàn tròn. Nhìn thấy nàng tới, tất cả vui vẻ ra mặt tiến lên đón.
Thẩm Thất vừa mừng vừa sợ.
Sau đó, Thẩm Thất mới biết, mấy hôm nay lâm triều khi hoàng đế có quân vụ muốn hỏi, ở trêи triều hỏi liên tiếp đến Tô tướng quân, đều bị thừa tướng báo là tướng quân xin nghỉ ngơi, ở nhà cùng Đại tiểu thư Tô gia vừa tìm về. Lại hỏi Huyên vương gia tình hình gần đây bỗng nhiên chuyển biến tốt thế nào thì cũng được báo là Thẩm Trọng Hoa cũng xin nghỉ, nguyên nhân là: Không khỏe.
Đương nhiên, đây đều là lý do.
Tô Liên Tuyết không ngồi ở đây, Thẩm Thất không hỏi nhiều. Chỉ là nàng cũng không ngốc.
Nghe chân tướng trong miệng Thẩm Trọng Hoa và Trần Thu Nương, mấy ngày nay Thẩm Thất nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Thất gần như cũng đoán ra được, tại sao kiếp trước kiếp này Tô Liên Tuyết gây khó dễ, nói xấu hãm hại nàng.
Trong bữa tiệc, cha nương và các huynh trưởng đều bận rộn gắp thức ăn cho nàng, nhất thời cũng quên quy củ không nói trong khi ăn [*] của phủ Tướng quân, sôi nổi lấy lòng Thẩm Thất, trò chuyện với nàng. Khiến cho Thẩm Thất bất ngờ nhất là đại ca Tô An Thái nhìn oai phong cao lớn, không dễ tới gần, vào lúc hắn gắp thức ăn cho nàng, nàng lễ phép nói một câu: "Tạ ơn Tô... đại ca...", hắn vậy mà bụm miệng, kϊƈɦ động muốn khóc ra thành tiếng.
[*] Câu gốc là "thực bất ngôn tẩm bất ngữ"_ Ăn không nói, ngủ đúng giờ.
Tô An Thái tất nhiên không khóc, nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ là nhị đệ bên cạnh hắn thì xui xẻo, bị hắn xúc động thúc mạnh một cái. Cũng may từ nhỏ bị đánh quen rồi, đổi lại người thước chắc chắn phải phun ba ngụm máu!
Thẩm Thất cố gắng ăn hết đống đồ ăn chất như núi nhỏ trong bát, Lục ca Tô Diên Lăng buồn mồm mà không có gì để nói, nói với nàng: "Tiểu Thất, lát nữa ăn xong huynh muội ta ra sân tỉ thí một chút nhé? Khi đó ta bảo người trói muội tới, cũng chưa từng đấu tay đôi với muội, muội..."
Lời còn chưa dứt, Tô phụ ném đũa "cạch" một tiếng. Tô mẫu cũng nhìn Tô Diên Lăng với vẻ vô cùng đau lòng, không thể tin nói: "Tiểu Lục, con... con nói con tìm người trói Tiểu Thất lại?!"
Trước đó thân phận Thẩm Thất chưa rõ ràng, Tô Thịnh Phong chỉ nói với Tô phụ là: "Tiểu Lục mang người trở về." Bây giờ Tô Diên Lăng tự vạch trần, hắn làm Tứ ca không thể không hoài nghi trí thông minh của đệ đệ.
Thế là, cho dù được Thẩm Thất cầu xin cho, Lục công tử Tô gia muốn kéo Thẩm Thất đi đấu võ vẫn bị phụ thân đánh cho một trận gãy cả gậy, quỳ ở từ đường.
Mà xin nghỉ mấy ngày, cha con Tô gia tra xét để xác nhận về chân tướng chuyện năm đó...