Động tác mạnh tới nỗi chiếc giường lớn chắc chắn cũng bắt đầu lay động.
Thẩm Thất thở hổn hển một lúc, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Trọng Hoa vẫn mơ màng như cũ, hiển nhiên là còn chưa thấy đủ. Chăn ở dưới thân ướt một mảng lớn, không biết là ɖâʍ dịch bắn ra của hai người hay là mồ hôi của cả hai người, Thẩm Trọng Hoa ôm chặt Thẩm Thất, dán chặt vào nàng, trở mình để Thẩm Thất trở mình lên trêи.
Thẩm Thất không còn bị ôm ấp giam cầm ngồi ở trêи người Thẩm Trọng Hoa thì bắt đầu không ngoan ngoãn, nghịch ngợm giống như một con mèo con, nằm nhoài trêи ngực chàng, cọ mặt vào chàng, thậm chí còn học mánh khóe của chàng, nàng dùng cái mũi xinh xắn và cái miệng mềm mại cọ cọ vào gáy chàng.
Tiếng hít thở của Thẩm Thất quanh quẩn bên tai Thẩm Trọng Hoa, nàng cận kề chàng như vậy, da thịt dán vào nhau, hô hấp và nhịp tim giao hòa... Thẩm Trọng Hoa đưa tay ôm chặt lấy nàng, trong nháy mắt chàng cảm thấy tất cả trước mắt có chút hư ảo không chân thực.
"Thất Thất... những cái nàng mất đi, ta sẽ tìm lại hết cho nàng..." Thẩm Trọng Hoa nhẹ nhàng cọ gương mặt lấm tấm mồ hôi của Thẩm Thất, cảm thụ nhiệt độ chân thật của người trong ngực, cố gắng không nhớ tới hai bàn tay đầy máu tươi nóng bỏng và cơ thể từ từ cứng ngắc lạnh buốt trong trí nhớ, chàng khẽ nỉ non, giống như cầu xin hèn mọn: "Chỉ cần... nàng đừng... rời khỏi ta..."
Lời này, kiếp trước Thẩm Thất chờ đợi không biết bao lâu, tiếc rằng nàng không chờ được, nàng ra đi quá sớm, còn chàng hiểu ra quá muộn.
Thẩm Thất trúng xuân tiêu tán chẳng muốn nghe Thẩm Trọng Hoa phí lời nói những lời thâm tình vào lúc này, nàng vốn còn một chút căng thẳng, nhưng trêu chọc như vậy rồi mà Thẩm Trọng Hoa cũng chẳng có hành động kế tiếp, điều này khiến Thẩm Thất lúc này khát vọng côn thịt vô cùng lo lắng. Nàng dứt khoát uốn éo ʍôиɠ, cọ xát hạ thân Thẩm Trọng Hoa bằng hạ thể của mình, quả nhiên, chẳng bao lâu sau, nàng đã có thể cảm giác được côn thịt nam nhân dán vào nàng cứng lên.
"Ưm..." Cảm nhận được khát vọng côn thịt, Thẩm Thất càng không an phận, nhấc ʍôиɠ cọ cọ côn thịt bằng khe hở của hoa huyệt. Nhưng mà hoa dịch trơn ướt, mấy lần côn thịt đều đâm trượt từ cửa hang sang bên cạnh, Thẩm Thất sốt ruột, trực tiếp vươn tay cầm côn thịt, cầm quy đầu nhắm ngay cửa huyệt nhét vào.
"Xem ra ta chưa cho nàng ăn no rồi?" Thẩm Trọng Hoa nâng mặt Thẩm Thất lên, hôn lên môi nàng mấy cái, Thẩm Thất không những chủ động há miệng ra còn thè lưỡi ɭϊếʍ môi Thẩm Trọng Hoa một cái.
Côn thịt chen vào hoa huyệt của Thẩm Trọng Hoa khẽ động, lại phồng to ra, còn hai người tất nhiên là môi lưỡi dây dưa một hồi.
"Tiểu yêu tinh..." Nói xong, Thẩm Trọng Hoa bóp eo nhỏ của Thẩm Thất, mở hai chân của mình ra, mặc cho Thẩm Thất ngồi ở trêи người chàng, ra sức bắt đầu nhún hông.
"A! A! A a! A a a ưm..." Thẩm Trọng Hoa bên này chẳng những ra sức thúc vào, mỗi một cú thúc đều đâm thẳng hoa tâm, cũng làm hoa tâm mềm yếu căng ra, Thẩm Thất bên này phối hợp với chàng. Lúc Thẩm Trọng Hoa thúc vào, nàng dùng sức hạ thấp ʍôиɠ xuống, để hoa châu sưng tấy đè lên bụi cỏ của Thẩm Trọng Hoa, đồng thời mang tới cho mình thêm nhiều kɧօáϊ cảm kϊƈɦ thích.
Thẩm Thất ngẩng đầu lên, ba ngàn sợi tóc đen xõa ra đong đưa. Nàng vừa vặn vẹo lên xuống xương hông của mình, vừa kẹp chặt hông Thẩm Trọng Hoa bằng hai đùi của mình, thậm chí còn tự giác thắt chặt hoa huyệt, co hành lang lại, siết côn thịt của Thẩm Trọng Hoa chặt hơn, còn phát ra tiếng rêи rỉ: "A a a a ưm a! Ưm! A! A..."
ɖâʍ dịch trong suốt trượt từ bắp đùi và lưu lại trêи côn thịt dính ở nơi giao hợp của hai người, một mảnh ɖâʍ mỹ. Côn thịt sung huyết hiện ra màu đỏ tím, nhắm ngay vào phần thịt màu hồng bị lật ra ngoài của huyệt mềm ra vào mãnh liệt một trận, đồng thời bàn tay thỉnh thoảng còn xoa nắn bầu иɦũ ɦσα trắng của Thẩm Thất, vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn rồi xoa cái ʍôиɠ tròn trịa của nàng.
"A ~ a ~ a ~ ưm!" Tiếng rêи rỉ của Thẩm Thất thay đổi, hoa dịch bên trong hoa huyệt càng lúc càng nhiều, cho dù là côn thịt to dài của Thẩm Trọng Hoa cũng không chặn lại nổi. Miệng nhỏ phía dưới của Thẩm Thất ʍút̼ côn thịt lớn không buông, khiến cho tốc độ ra vào của Thẩm Trọng Hoa càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mãnh liệt, hô hấp cũng trở nên dồn dập nặng nề!
"Phốc phốc! Phốc phốc! Phốc phốc!" ɖâʍ dịch tuôn trào ở trong huyệt mềm, nơi giao hợp của hai người đã sớm sùi bọt. Ngay vào lúc Thẩm Trọng Hoa sắp bị Thẩm Thất hút ra, chàng lại bỗng nhiên rút ra, đẩy Thẩm Thất toàn thân trần trụi, da thịt hiện lên màu mê người ngã xuống giường, trêu chọc nàng nằm sấp xuống giường, nâng ʍôиɠ lên.
Phải công nhận xuân tiêu tán thật sự lợi hại, Thẩm Trọng Hoa xem như hiểu rõ tại sao nói ni cô uống vào cũng có thể trở thành kỹ nữ. Chàng không muốn tước vũ khí đầu hàng sớm như thế, càng không muốn bắn ra nhanh vào lúc Thẩm Thất còn chưa thỏa mãn, tuy rằng vừa rồi chàng đã mạnh mẽ cắm vào rút ra liên tục hơn trăm cái, thay đổi tư thế lại cũng ra vào trêи dưới một trăm cái, nói một cách công bằng, bản lĩnh không tồi rồi những vẫn chưa thoả mãn nàng.
Thẩm Trọng Hoa hơi bình tĩnh lại, khống chế xúc động muốn bắn tinh, chàng quỳ gối ở phía sau Thẩm Thất, chỉnh ʍôиɠ nàng tới một góc thích hợp rồi mới đẩy cánh ʍôиɠ nàng ra, cầm côn thịt, đưa côn thịt đi vào từ phía sau.
"Ưm ưm a a...." Lúc bắt đầu, Thẩm Trọng Hoa vì khống chế xúc động bắn tính nên ra vào rất chậm. Chàng cúi người, còn có thể ôm Thẩm Thất nhỏ bé vào trong ngực. Vừa chậm rãi thúc vào trong vừa dùng quy đầu vừa róc vừa cọ xát từng tầng mị thịt bên trong hoa huyệt.
Chỉ là cũng chẳng được bao lâu, động tác của Thẩm Trọng Hoa lại trở nên kịch liệt, chàng bóp eo Thẩm Thất ra vào mãnh liệt mấy chục cái cuối cùng, cắm tới nỗi Thẩm Thất không kiên trì nổi nữa, lại một cầu xin tha thứ phun nước ra...
Nhưng chờ tới khi Thẩm Thất phun nước xong, chàng lại tiếp tục chạy nước rút ở trong cơ thể nàng, làm tiếng rêи rỉ của Thẩm Thất vỡ vụn, gần như biến thành tiếng khóc, làm Thẩm Thất khuỵu gối nằm sấp trêи giường, lại đưa tay ấn hoa châu sưng tấy của nàng, vừa nắn bóp vừa chuyển động, mãi tới khi chàng phóng thích trong cơ thể nàng một lần nữa...