Thẩm Trọng Hoa tới? Chàng tìm đến đây rồi sao?
Bất ngờ nhưng cũng dễ hiểu.
Bất ngờ là, Thẩm Thất chỉ là tử sĩ hầu hạ bên cạnh chàng, cho dù có thể lên giường của chàng, ở trong mắt Thẩm Thất cũng chỉ là giải quyết ham muốn. Lại không ngờ rằng, Thẩm Trọng Hoa lại tới, tới... để tìm nàng sao?
Trong lòng Thẩm Thất như đang đánh trống. Nhưng nàng biết rõ, với năng lực của Thẩm Trọng Hoa, muốn tìm nàng tất nhiên cũng dễ dàng.
"Hắn ta đến làm cái gì?" Tô An Thái hỏi.
Tô Thịnh Phong nhìn Thẩm Thất một cái, bất luận nàng che giấu thế nào, hắn vẫn nhận ra nàng căng thẳng. Tô Thịnh Phong nói: "Cô nương không cần phải lo lắng, vẫn chưa có người nào dám ra tay ở Tô gia đâu."
Thẩm Thất cũng không lo lắng chuyện này, chỉ cần Thẩm Trọng Hoa còn thích Tô Liên Tuyết, để ý nàng ta, muốn lấy lòng nàng ta thì sẽ không làm khó Tô gia. Mà ở trong mắt Thẩm Thất, Thẩm Trọng Hoa tất nhiên là thích Tô Liên Tuyết.
Thẩm Thất bên này cúi người nhặt cây trâm lên, Tô Thịnh Phong và Tô Diên Lăng đã ra tiền sảnh gặp Thẩm Trọng Hoa, Tô An Thái không đi, vẫn kϊƈɦ động muốn cầm tay Thẩm Thất nhưng lại có chút xấu hổ, cuối cùng vỗ đầu của mình nói: "Muội muội, muội yên tâm, không ai dám động vào người của Tô gia ta đâu."
Người này đã coi nàng là người của Tô gia, trong lòng Thẩm Thất ấm áp, lại bởi vì phát hiện mình lưu luyến cốt nhục tình thân, huynh muội yêu thương nhau mà cảm thấy khϊế͙p͙ đảm.
Nàng cúi chào Tô An Thái, nói: "Ta đi xem một chút."
Thẩm Trọng Hoa là chủ nhân của nàng, bất luận Thẩm Trọng Hoa có phải tới tìm nàng hay không, nàng biết chủ nhân ở đâu, không có lý nào lại né tránh không gặp.
"Vậy ta cũng đi, tiểu tử kia ức hϊế͙p͙ Tuyết Nhi, chọc cho Tuyết Nhi khóc lóc trở về, chờ lát nữa gặp hắn, lão tử không lột da hắn không được!" Tô An Thái nói xong cũng đi theo sau. Vậy nên, mấy nha hoàn hầu hạ Thẩm Thất cũng không hạn chế tự do của nàng.
Chắc hẳn Tô An Thái cũng không biết quan hệ của Thẩm Thất và Thẩm Trọng Hoa, Thẩm Thất không khỏi cười lạnh, không biết nếu như Tô An Thái biết, mình và Thẩm Trọng Hoa "thông đồng làm bậy", ức hϊế͙p͙ Tuyết Nhi của hắn thì sẽ như thế nào nhỉ?
Nghĩ như vậy, Thẩm Thất cùng Tô An Thái đi đến tiền sảnh, lúc nhìn thấy hình dáng cao lớn của Thẩm Trọng Hoa, hô hấp của Thẩm Thất có hơi ngừng lại. Nàng không khỏi nhớ tới giấc mộng tối hôm qua, chỉ nhớ lại thôi đã cảm giác giữa hai chân hơi ẩm ướt.
Thế là Thẩm Thất không dám nhớ lại nữa, cúi đầu xuống, đang chuẩn bị hành lễ với Thẩm Trọng Hoa, Thẩm Trọng Hoa lại cũng nhìn thấy nàng, chìa tay về phía nàng, nói: "Thất Thất, tới đây."
"Nha đầu này là khách của Tô phủ ta, nói không chừng là tiểu thư của Tô phủ ta, ngươi bảo nàng tới là nàng phải tới sao?" Tô An Thái vươn cánh tay rắn chắc ngăn Thẩm Thất lại, nói với Thẩm Trọng Hoa: "Ngươi cho rằng mình là ai chứ!"
Lời này e rằng cũng chỉ có người của Tô gia mới dám nói chuyện như vậy với Huyên vương Thẩm Trọng Hoa.
Thẩm Trọng Hoa không tức giận, hơi buồn cười, nghiêm túc như ngọc nói với Tô An Thái: "Ta là nam nhân của nàng."
"?!" Không chỉ Thẩm Thất, ba thiếu gia của Tô gia đều bị câu nói này của Thẩm Trọng Hoa làm cho kinh hãi. Thẩm Thất cũng bị Thẩm Trọng Hoa làm cho kinh hãi không kém, miệng sắp không khép nổi, nếu không phải Thẩm Trọng Hoa đi tới, dắt tay của nàng, chỉ sợ nàng vẫn không thể bình tĩnh lại.
"Thẩm Trọng Hoa, ý ngươi là gì?!" Tô An Thái tính tình nóng nảy, không dễ trêu vào: "Ngươi trêu chọc Tuyết Nhi còn chưa đủ, còn muốn trêu chọc..."
Tô An Thái không nói hết, thật ra lời hắn muốn nói, Tô Thịnh Phong cũng có thể đoán được, ngươi không chỉ trêu chọc một muội muội của ta, chẳng lẽ lại còn muốn trêu chọc thêm một người nữa? Nhưng chưa có chứng cứ chứng minh sự thật, Tô An Thái nhất thời cũng không có khí phách nói ra lời này.
Ngược lại Thẩm Trọng Hoa bên này mở miệng: "Ta từng nói, trong lòng ta chỉ có một Đại tiểu thư của Tô gia, trước kia là vậy, bây giờ cũng thế. Chỉ là..."
"Ba vị cũng biết rõ, Tô Liên Tuyết không phải Đại tiểu thư Tô gia."