Thẩm Thất quả thực không biết phủ tướng quân có một tiểu thư thất lạc từ nhỏ. Nàng chỉ biết, phủ tướng quân chỉ có một tiểu thư, người nhà đều cực kỳ sủng ái tiểu thư này, mà tiểu thư này chính là Tô Liên Tuyết.
Nhìn dáng vẻ Thẩm Thất, Tô Thịnh Phong biết nàng hẳn là không biết. Thế là nói kỹ với nàng hai câu: "Tuổi Tiểu Thất không hơn kém Tuyết Nhi mấy, là ruột thịt cùng một mẹ sinh ra với ta và đệ đệ kém cỏi này. Lúc bốn tuổi rưỡi, bị lạc trong hội đèn lồng tết Nguyên Tiêu."
"Cũng có người nói là bắt cóc nhưng ai dám bắt tiểu thư phủ tướng quân?" Nhắc tới cô muội muội này, Tô Diên Lăng tuy lúc ấy còn nhỏ cũng không có bao nhiêu ấn tượng nhưng là ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, trong lòng vẫn rất khó chịu, nhất là mỗi khi nghĩ tới bộ dạng nhắc tới muội muội là mẫu thân lấy nước mắt rửa mặt. Tô Diên Lăng nói: "Cho dù là bắt cóc cũng không ai tìm Tô gia ta yêu cầu tiền chuộc hay uy hϊế͙p͙ cha mẹ các ca ca làm việc gì."
Thẩm Thất cuối cùng cũng mở miệng, thanh âm lạnh lùng: "Tô công tử nói với ta những lời này, nói bộ dạng ta tương tự lệnh mẫu, lại nói sinh nhật của Tô tiểu thư, không sợ ta có mưu đồ khác, thấy người sang bắt quàng làm họ sao?"
Trong lòng Thẩm Thất nghĩ, nàng cũng không phải là người thấy sang bắt quàng làm họ.
Bất luận là kiếp trước hay kiếp này, nàng đều hâm mộ Tô Liên Tuyết, không phải hâm mộ nàng ta gia thế tốt, mà là hâm mộ nàng ta có ngàn vạn sủng ái, bất luận là cha mẹ, huynh tẩu, hay là Thẩm Trọng Hoa, tất cả đều yêu nàng ta, bảo vệ nàng ta, đó cũng là những điều Thẩm Thất nàng chưa từng có.
Thậm chí Thẩm Thất từng muốn, nếu như nàng là Tô Liên Tuyết thì tốt biết bao.
Cho dù Thẩm Trọng Hoa không yêu nàng, nàng cũng có một mái nhà ấm áp, có cha mẹ, huynh tẩu của nàng thương nàng, bảo vệ nàng, sau này nàng thành hôn, phu quân cũng chọn lựa kỹ lưỡng, người trong nhà chắc chắn không để cho nàng ở nhà chồng bị ức hϊế͙p͙, chịu ấm ức.
Nhưng mà nàng không phải, nàng là Thẩm Thất, là tử sĩ của Thẩm Trọng Hoa, là nữ nhân không có danh phận bên cạnh chàng.
Tất cả mọi người hâm mộ Tô Liên Tuyết, lại không hâm mộ Thẩm Thất. Chỉ chán ghét nàng, vừa cảm thấy nàng quyến rũ vương gia bò lên giường chàng, vừa cảm thấy nàng thấp hèn, gây chia rẽ quan hệ của vương gia và Tô tiểu thư, vừa cảm thấy nàng nực cười, thân thể bị phá, lại ngay cả danh phận thϊế͙p͙ thất cũng không có, chẳng qua là người vương gia tùy ý đùa bỡn mà thôi.
Hôm nay Tô Thịnh Phong nói những lời này, Thẩm Thất động lòng.
Si tâm vọng tưởng của nàng lại một lần nữa bị gợi ra, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy thật buồn cười, lại thật đáng buồn.
"Ta hy vọng cô nương là Tiểu Thất." Lời giải thích của Tô Thịnh Phong vượt qua dự đoán của Thẩm Thất. Hắn nói: "Ta hy vọng cô nương là muội muội của ta."
Tô Thịnh Phong còn nói: "Tìm về muội muội, không biết mẹ sẽ vui mừng biết bao, cả nhà chúng ta đều sẽ vui mừng."
Phu nhân tướng quân là người yếu ớt nhiều bệnh, thuốc thang châm cứu gì cũng vô dụng, nghe nói là tâm bệnh. Trước kia Thẩm Thất không biết là tâm bệnh gì, hôm nay có thể đoán ra được, hơn phân nửa bệnh của phu nhân tướng quân có liên quan đến đứa con gái thất lạc.
Chẳng biết tại sao, Thẩm Thất có chút tin tưởng Tô Thịnh Phong.
Có thể là Thẩm Thất muốn một ngôi nhà, bị gợi lại suy nghĩ muốn tìm cha mẹ của mình, lại có thể, nàng muốn giống như Tô Liên Tuyết, muốn có người nhà yêu thương, che chở như nàng ta. Ma xui quỷ khiến, Thẩm Thất nói với Tô Thịnh Phong: "Ta tên Thẩm Thất."
Nàng trả lời câu hỏi thứ nhất của Tô Thịnh Phong, ngừng một chút rồi mở miệng nói: "Vương gia ban cho ta họ Thẩm, mà chữ Thất này... là ta mang máng nhớ, người nhà hình như gọi ta là Tiểu Thất."
Vẻ mặt Tô Thịnh Phong và Tô Diên Lăng cả kinh, Tô Diên Lăng ngây ra một lúc, lập tức phản ứng lại, cảm thấy Thẩm Thất nói láo, vội nói với Tô Thịnh Phong: "Tứ ca, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, nha đầu này đang bịa chuyện đấy!"
Trong lòng Tô Thịnh Phong rối ren, trêи mặt lại cực kỳ bình tĩnh. Hắn không để ý tiếng kêu la của Tô Diên Lăng, mà hỏi Thẩm Thất: "Chuyện khi còn bé, cô nương nhớ bao nhiêu?"
"Không có bao nhiêu." Thẩm Thất nói thật.
"Ha ha!" Tô Diên Lăng cười lạnh: "Theo ta thấy, nàng sợ nói nhiều sẽ nói sai, không gạt được người!"
Tô Thịnh Phong ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thất, vẻ mặt nghiêm túc, hai tay nắm chặt lại: "Nói tất cả những gì cô nương nhớ cho ta nghe."