[Trọng Sinh] Thiên Võng

Chương 9: Bạn trai thì không có, chỉ có vị hôn phu thôi




Mặc dù lúc cô nói muốn ở lại đây chơi lâu một chút anh không có trực tiếp hứa với cô nhưng Cảnh Thiên vẫn dắt cô lại một cái lều nhỏ, lều này là do bọn anh trong lúc lên rừng dựng để tránh mưa.

Vừa vặn bên cạnh lại có một con suối, trong lều còn có không ít củi khô. Làm như vậy không phải chiều theo cô thì là gì? Ngải Tình nhìn qua là biết anh cố tình đến đây, quyết định thưởng cho anh một cái hôn thật kiêu.

Cảnh Thiên dường như đã quá quen với mấy hành động ngọt ngào này, không thèm bất ngờ mà rất chuyên tâm nhắm mắt hưởng thụ.

Anh cố định người cô ngồi ngoan ngoãn xuống, ngắt má bánh bao trắng mịn của cô.

"Anh đi lôi con heo rừng chết tiệt đó về nướng cho em ăn, giúp anh nhóm lửa lên đi." Cảnh Thiên gom lại mấy sợi dây thừng cầm đi, vốn dĩ nó đã được quấn quanh hông anh nhưng mà lúc nãy cởi đồ...

Ngải Tình rất ngoan ngoãn trả lời: "Dạ được."

Cảnh Thiên gật đầu với cô, vừa nhấc chân anh liền khựng lại, quay đầu lại hỏi cô: "Em...em biết nhóm lửa không?"

... Chẳng phải chỉ đốt lửa vào củi là cháy hay sao.

Cảnh Thiên nhìn biểu cảm của cô liền bật cười, cưng thương xoa xoa tóc cô cho rối lên.

"Trong cái bao đó có bùi nhùi, bật lửa cũng ở trong đó, em lấy một ít bùi nhùi ra đốt cho cháy xong mới xếp củi vào. Hiểu hông?" Anh chỉ chỉ tay vào cái bao đang nằm ngang dưới đất, không mặn không nhạt chỉ bảo.

Ngải Tình có chút xấu hổ đánh vào người anh đuổi anh đi nhanh.

Chuyện gì cũng vậy, có làm thì mới biết. Nhìn thì dễ nhưng mà làm mới biết nó khó ra sao. Anh chỉ dạy cũng dễ hiểu lắm, nhưng mà bùi nhùi thì nhanh cháy tàn, củi thì to, chưa kịp bắt lửa đã cháy hết.

Ngải Tình hì hục cả buổi trời rốt cuộc cũng nhóm lửa lên được, ngọn lửa cháy phùng lên vô cùng ấm áp. Ngải Tình vui vẻ xoè hai bàn tay ra hơ ấm, trong đầu cũng xuất hiện một ý định, hay là về già cô và anh đến đây ở nhỉ, vừa yên bình vừa tĩnh lặng.

Điều trước tiên cô phải làm chính là sống ở đây cho thật tốt trước, sau đó chính là làm bà mối "tốt bụng" gả Đinh Vy Vy cho Ba Lỗ. Cảnh Thiên là người ở đây nhưng một chút cô cũng không an tâm, ký ức lúc anh bị thêu chết một khắc kể từ khi sống lại cô cũng không dám quên. Chuyện lô hàng cô nhất định vẫn sẽ là gián điệp, nhưng người chịu tội nhất định không phải là cô, càng không phải là anh.

Ngải Tình mải mê suy nghĩ với kế hoạch của mình, không lâu sau Cảnh Thiên đã một tay cầm một bao tải, một tay kéo con lợn rừng to lớn kia lại chỗ này.

"Trong bao là gì vậy anh?" Lúc Cảnh Thiên đến cứu cô hình như không có thứ này thì phải.

"Gà rừng, anh về phiến đá tìm em thì không thấy em đâu, dưới đất toàn là dấu chân lợn rừng, anh đuổi theo không mang nó nên mới đi về lấy." Có trời mới biết lúc đó anh hoảng sợ ra sao, trước nay dù có đối mặt với nguy hiểm thế nào, con thú lớn ra sao anh cũng chưa có lấy một cái nhíu mày. Vậy mà giây phút ấy anh lại thật sự sợ, sợ cô sẽ lại bỏ anh mà đi, lại một lần nữa mất đi hạnh phúc duy nhất của đời anh.

" Em nhóm lửa rồi này, em có giỏi không? Thưởng đi!" Ngải Tình nháy một mắt tinh ranh xoè bàn tay ra với anh.

Cảnh Thiên cốc đầu cô một cái, móc trong túi quần ra đặt lên tay cô một chùm lê dại.

Ngải Tình gương mặt đắc ý, cô rất thích ăn mấy loại này, sẽ không có chuyện anh quay về đó mà quên lấy theo cho cô.

"Con heo này anh tính làm gì vậy?" Con heo gì chẳng khác gì sư tử cả, mập ú ù u lại còn hung dữ, xém chút đã lấy mạng cô rồi.

"Em muốn ăn heo nướng hay gà nướng?" Anh giao quyền quyết định lại cho cô.

"Con heo lớn như vậy nếu làm thịt cũng rất mệt, đem thịt dư về cũng khó, ăn gà đi, em cũng thích ăn gà nữa." Còn một điều nữa chính là cô cũng không có hứng thú ăn kẻ thù của mình.

Cảnh Thiên gật đầu cười cười lấy trong bao ra một con gà to đi đến cuối đoạn suối làm sạch. Ngải Tình lập tức chạy theo anh, suốt quá trình đều ở sau lưng ôm lấy cổ anh xem anh làm.

"Ngải Tình" Anh nhẹ giọng hỏi

"Hửm?"

"Em họ gì vậy?"

"Em họ Tịch, Tịch Ngải Tình." Cô buồn chán vuốt ve mái tóc chắc khoẻ của anh, nhìn kỹ thì chân tóc còn tốt hơn cả con gái cơ.

"Em...trước kia có bạn trai không?" Cảnh Thiên biết cô bị bắt đến nơi đây cũng giống như việc bắt đầu cuộc sống mới, có điều anh lại rất muốn biết người khiến cô suốt thời gian qua không mở lòng được với anh là ai.

"Hmm bạn trai thì không có, chỉ có vị hôn phu thôi."

Ngải Tình vừa nói vừa nhìn chầm chầm tay anh, quả nhiên, bàn tay thon dài phút chốc đã nổi đầy gân lên. Bàn tay của Cảnh Thiên rất to, to hơn rất nhiều so với tay cô, các ngón tay thon dài rất đẹp nhưng vì làm quá nhiều chuyện nặng nhọc nên hầu như cả lòng bàn tay và các lòng trong ngón tay đều bị chai sạn.

Ngải Tình bật cười, cô chân chó ôm chặt lấy cổ anh, nghẹo đầu hôn một cái lên yết hầu anh.

Cảnh Thiên cả người cứng đờ, rõ ràng có chút phản ứng nhưng mặt vẫn lạnh như cũ, còn cho cô một cái liếc mắt.

Không xong rồi, chồng yêu của cô dỗi rồi.

Ngải Tình liên tục hôn hôn lên má anh, còn dùng bàn tay nhỏ xíu của mình quạt phe phẩy cho anh.

"Anh giận rồi sao?" Cô quan sát nét mặt của anh thật kỹ, bộ dạng dù giận hờn vẫn phải chuyên chú làm gà cho cô ăn, hệt như một đứa trẻ mẫu giáo đánh nhau với bạn nhưng bị ép phải xin lỗi bạn, vừa không cam lòng vừa không thể làm được gì.

"..." Đáp lại cô chỉ có tiếng suối chảy, và tiếng chim rừng ríu rít từ xa.

"Nhưng mà em không có yêu anh ta đâu, thật đấy, em chỉ yêu anh thôi."

Em chỉ yêu anh thôi.

Cảnh Thiên lập tức quay mặt nhìn cô, cô cười đến rạng rỡ, vì câu nói này mà cơn giận của anh phút chốc biến đâu mất tăm hơi rồi. Nhưng mà anh vẫn rất hận, nếu cô bị bắt về đây trễ một chút thì đã là vợ người ta rồi. Anh vẫn tỉ mỉ làm gà, quay lại không ngó ngàng gì đến cô.

"Chồng ơi!" Ngải Tình lập tức hét to lên, Cảnh Thiên nghe xong liền rít vào một hơi.

Cho anh giận thêm phút nữa không được hay sao.

"Cảnh Thiên~" Ngải Tình vẫn chưa thôi mè nheo với anh.

"Được rồi, đứng lên đi, cứ như không có xương vậy."

Cảnh Thiên vừa có thể đánh nhau được vừa có thể săn thú được, cũng có thể nấu ăn được. Cô chưa kịp thấy chán anh đã làm xong gà, chặt một tàu lá chuối đặt gà lên trên. Cảnh Thiên đi tới vách, trên vách mọc không ít cây cỏ um tùm, anh hái một nắm lá của một cây có quả y hệt như quả nhãn rồi đi tới bờ suối rửa cho sạch.

Cảnh Thiên vò nát nắm lá xanh cho dập rồi chà sát trong ngoài con gà, xuông xuôi thì nhét tất cả vào bụng con gà, đem lên nướng

"Đó là lá gì vậy anh?" Ngải Tình thắc mắc hỏi

"Lá mắc mật." Cảnh Thiên nhẹ giọng trả lời cô

"Nó là gia vị sao?"

"Ừm, rất thơm." Anh chỉ tay vào cái cây đằng kia lúc nảy anh hái.

"Nếu em thích mùi của nó thì hái một ít về, đồ ăn ở đây so với thành phố khó ăn hơn nhiều." Cảnh Thiên không nhắc đến chuyện bạn trai, hôn phu gì đó nữa, trong thời gian đợi gà chín anh bồng cô lên người mình, cho cô tựa vào ngực mình ngủ một lát.

Thể lực của Ngải Tình rất yếu, ngoại trừ hôm nay bắt đầu vui vẻ ra thì trước nay đều chỉ ăn uống cho lấy có, suốt ngày vùi vẫn trong phòng.

Hôm nay chèn ép cô hai lần cộng thêm đêm qua thật sự khổ cho cô rồi, Cảnh Thiên không ngừng vuốt lưng cho cô dễ chìm vào giấc ngủ. Ngải Tình cũng hơi mệt, được anh dỗ một lát liền ngủ ngay.

Chừng một tiếng trôi qua con gà rừng to kia rốt cuộc cũng chín, mùi thơm dậy ra làm người ta hết sức đói bụng. Cảnh Thiên gọi cô dậy ăn nhanh rồi về, trời cũng sắp chạng vạng, trên bầu trời không ít đàn chim nối đuôi nhau bay về tổ.

Cô cảm thấy thức ăn ở đây còn ngon hơn ở thành phố đấy chứ, cái gì cũng tự nhiên. Gà ở đây dù chỉ có một gia vị là là mắc mật gì đó nhưng vô cùng thơm ngon, thịt cũng rất ngọt. Không giống như mấy miếng thịt bỡ bỡ cô thường hay ăn chút nào, cảm giác chính là một trời một vực.

Cảnh Thiên nhường hết hai đùi và cánh cho cô, Ngải Tình ăn rất ngon lành, anh thấy cô vui vẻ như thế trong lòng như được tưới một dòng nước mát. Có lẽ trong suốt gần ba mươi năm cuộc đời đây là ngày đầu tiên anh cảm thấy hạnh phúc nhất.