[Trọng Sinh] Thiên Võng

Chương 48: Tôi còn nghe nói cậu Thiên cưng cô ta như cưng trứng




Phong Khanh trợn to hai mắt nhìn về phía Cảnh Thiên, cô ta hoàn toàn không ngờ được Cảnh Thiên lại dám từ chối lệnh của ông trùm. Đây rõ ràng là cơ hội mà bất kỳ ai ở đây cũng muốn có.

Nhìn một lượt mọi người đang cười vui vẻ, Phong Khanh siết chặt nắm tay, cố gắng phát ra tiếng nói không có gì bất thường.

"Anh nói lí do rõ ràng một chút, không được đùa giỡn, anh cũng biết đây là chuyện quan trọng." Cơ hội ở cạnh với anh ta trong suốt thời gian làm nhiệm vụ là Phong Khanh cất công hằng ngày đến chỗ cha hiếu thuận pha trà, đánh cờ, thỉnh thoảng nói tốt vài câu cho Cảnh Thiên, anh ấy lại xem thường việc đó như vậy, thử hỏi ai có thể giữ được bình tĩnh.

Cảnh Thiên thu lại nụ cười trên khoé môi, lẳng lặng đưa mắt đối diện với Phong Khanh.

"Tôi không có kinh nghiệm bằng Long Đản, nhóm người của Ba Lỗ cũng là người trong bản của tôi quản lí, tôi không muốn để người của mình bảo vệ." Cảnh Thiên hai mắt lạnh tanh không chút nhượng bộ nói rõ, đều là đã được tính trước.

Muốn anh đi áp tải, lại muốn người của anh chặn đường bảo vệ, người của anh chắc chắn sẽ dốc mạng mà bảo vệ anh, đây là muốn đổ lên đầu Cảnh Thiên cái danh ham sống sợ chết hay sao.

Ngải Tình mơ thấy nhưng không hiểu, anh thì khác.

Lần này, đúng là không thể nhận nhiệm vụ này được, đúng là ý trời.

"Nhưng mà..."

"Chẳng phải ông trùm đã nói tùy ý cô chọn ra người phù hợp sao, hiện giờ tôi không thích hợp, cô có ý kiến gì với Long Đản sao?"

Cái khó này phải dựa vào cô rồi.

Quả nhiên, đám người bên kia liền quay mắt nhìn sang Phong Khanh. Ánh mắt lão Đông âm trầm nhìn Phong Khanh, cô ta hít sâu cắn răng nói.

"Được, vậy thì Long Đản sẽ nhận nhiệm vụ lần này."

Cảnh Thiên gật đầu hài lòng, dẫn đầu mọi người vỗ tay.

Xung quanh liền hưởng ứng vang lên tiếng vỗ tay rất lớn, đám người Long Đản khó hiểu nhìn về phía Cảnh Thiên.

Hùng Sói khều khều ba người bên cạnh, nhỏ giọng nói:

"Hắn bị sao vậy, sao lại không nhận mồi ngon này?"

"Đách biết."

"Thôi im đi."

Mọi chuyện cứ thế được sắp đặt, người trong bản của Cảnh Thiên nhìn nhau gật đầu hài lòng.

Cũng không còn gì quan trọng nữa, mọi người cùng nhau ngồi xuống uống vài ly rồi đi ngủ sớm.

Cảnh Thiên nóng lòng không chịu được, quyết định sau khi tan tiệc sẽ về ngay.

Tiểu Xuân bên cạnh mời anh một ly, anh cũng vui vẻ uống, cậu ta chán nản.

"Haizz về thì khiếp, ngủ lại thì chen chút với nhau như heo, chán chết."

Cảnh Thiên chỉ cười, cầm đũa lên gắp một vài miếng thịt vào bát.

"Sợ thì đi với tôi, có cái gì mà than."

Tiểu Xuân quay mặt lại nhìn anh, suy nghĩ một lát mới há mồm bất ngờ.

"Cậu muốn về trong đêm sao, cậu nhớ mợ hả."

Hình như âm lượng có hơi lớn, mọi người liền quay mặt lại nhìn anh. Trình độ của Cảnh Thiên thượng thừa hơn bọn họ rất nhiều, xem như không có gì gật đầu một cái rồi tiếp tục ăn.

Tiểu Xuân biết mình có chút hơi lố, gãi gãi đầu cười nói với mọi người.

"Không có gì, haha không có gì, mọi người tiếp tục ăn vui vẻ."

Nói xong liền quay sang Cảnh Thiên nói nhỏ.

"Lát em cầm đồ qua tìm anh."

Nói là làm, vừa xong tiệc Tiểu Xuân liền xách balo đi tìm Cảnh Thiên.

Hai người đàn ông trong lúc mọi người đi ngủ hết rón rén đi ra phía sau dãy nhà phóng qua hàng rào bằng tre trở về. Cảnh Thiên đã nói với lão Đông một tiếng, người đàn ông kia biết rõ Cảnh Thiên còn phải giải quyết chuyện trong bản, cũng không còn việc gì nữa, đành gật đầu cho hai người họ đi.

Xuất phát cũng khá sớm, nhưng ban đêm không thể đi đường tắt trở về, hai người bọn họ đành phải một trước một sau đi về bằng đường lớn.

Về đến nơi trời cũng đã khuya lắc khuya lơ, phòng của gia đình Tiểu Xuân ở ngoài dãy nên gật đầu với anh rồi ghé vào trước, Cảnh Thiên đi một mạch về phòng.

Khi Cảnh Thiên khuất bóng, Tiểu Xuân đưa tay lên gõ gõ cửa.

"A Nan, mở cửa."

A Nan là tên vợ của Tiểu Xuân.

/Cốc cốc/

"A Nan" Tiểu Xuân lại gõ một lần nữa.

A Nan đang mang thai tháng thứ ba, cơ thể có chút suy nhược, ban ngày còn phải làm việc, gặp đêm nay trời mát mẻ cô ấy ngủ mê mang không hề bị chút động tĩnh bên ngoài đánh thức.

Tiểu Xuân gõ vài lần không được nên thôi, chống hông dựa vào tường suy nghĩ chỗ nào có thể ngủ được.

Đột nhiên cậu ta nhớ ra một chuyện, chẳng phải trước kia Cảnh Thiên cũng ngủ ở nhà lớn hay sao. Ở đó còn có một cái giường, chăn gối đều có đủ. Tiểu Xuân búng tay một cái liền quyết định đi đến đó ngủ.

_ _ _ _ _

Phong Khanh nằm lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được, bên cạnh còn có mấy người phụ nữ đang trò chuyện rôm rả.

Như nghĩ ra điều gì, Phong Khanh liền vén chăn qua một bên.

Cô ta chống người ngồi dậy, với tay cầm lấy cái áo khoác mỏng khoác lên người, đi tới nhóm người phụ nữ đằng kia.

Một người phụ nữ nhìn thấy cô liền chào hỏi.

"Cô vẫn chưa ngủ à, có phải là chúng tôi nói chuyện lớn quá không."

Phong Khanh rất muốn khen ngợi cô ta nói đúng, nhưng không nói như thế. Cô mỉm cười:

"Nào có, là do tôi lạ chỗ nên không ngủ được thôi. Các chị đang nói chuyện gì thế?"

"Không có gì đâu cô, vài chuyện lặt vặt ấy mà."

Phong Khanh ngồi xuống bên cạnh bọn họ,nghĩ một lát rồi bâng quơ hỏi:

"Em nghe nói vợ của Cảnh Thiên xinh đẹp lắm đúng không các chị, em cũng chỉ nghe qua thôi, tò mò quá."

Nhắc đến chuyện lạ, vài người phụ nữ cũng ngồi dậy góp vui.

"Em nói đúng rồi đó, chồng của chị có quen một người ở trong bản của Cảnh Thiên, anh ta nói cái cô đó đẹp lắm."

Bàn tay của Phong Khanh phía sau lưng bỗng dưng siết chặt lại, gương mặt ganh tị trong bóng đêm làm cho mọi người cũng không nhìn ra được chút bất thường nào.

Một người phụ nữ đang nằm đột nhiên bật đầu ngồi dậy:

"Tôi còn nghe nói cậu Thiên cưng cô ta như cưng trứng, suốt ngày không làm gì chỉ ở trong phòng."

_____

Kể cho mọi người nghe, chương này đăng ngày 5/8, ngày nào được kiểm duyệt Tước không biết.

Bộ truyện mới của tui lên sóng mà hai ngày rồi vẫn chưa qua kiểm duyệt á mí bà, ét o ét