[Trọng Sinh] Thiên Võng

Chương 14: Tâm tư đơn giản




"Trước đây là cháu không tốt cháu và Cảnh Thiên đã làm hoà rồi ạ. Bây giờ chúng cháu rất hạnh phúc, cảm ơn bà đã quan tâm." Quả thật không sai kiếp trước là mắt cô bị mù, thần kinh có vấn đề nên mới đối xử với anh như vậy.

"Ừm, làm hòa là tốt rồi. Cảnh Thiên thật sự là một người đàn ông tốt đấy, cháu phải giữ thật kỹ." Có lẽ đứa trẻ này cũng không hề biết rằng trước ngày quyết định vợ Cảnh Thiên đã chạy đến đây cầu xin bà để cô gả cho anh. Trời hôm đó mưa to đến ngập lụt, Cảnh Thiên nón cũng không thèm đội, bất chấp tất cả đợi mọi người ngủ hết rồi chạy đến đây, lần đầu tiên bà thấy một người vì yêu mà có thể làm tất cả như thế, tuổi trẻ thật tốt mà.

"Bà ơi bà ăn thử đi ạ, đây là lần đầu con làm, tụi nhỏ ăn xong cũng thích lắm nhưng mà bà là người kinh nghiệm nhất ở đây bà ăn rồi cho con ý kiến nhé!" Ngải Tình vừa khiêm tốn vừa ngoan ngoãn lấy lòng bà.

"Được rồi được rồi đứa trẻ này cứ giỏi nịnh." Nói thì nói thế nhưng bà vẫn mở hộp mứt ra riêng một cái lên ăn thử.

Mứt mềm mềm, dẻo dẻo, không ngọt quá ăn vào rất vừa miệng, lão bà rót cho mình một ly nước trà, hai thứ này kết hợp lại là đúng sách đúng bài.

"Ngon không bà ạ?" Ánh mắt cô long lanh mong chờ câu trả lời của bà, lão bà nhìn thấy tâm trạng hồi hộp của cô như thế thì bật cười.

"Ừm ngon lắm, hoàn toàn không chê vào đâu được, bà rất thích." Bây giờ bà đã biết vì sao Cảnh Thiên thích cô bé như vậy.

"Nếu bà thích như thế thỉnh thoảng cháu sẽ làm cho bà ăn nhé, bà đừng chê cháu phiền nha." Ngải Tình vui tít cả mắt chạy lại đấm lưng cho bà.

"Được được, không phiền không phiền, cháu ngoan như vậy sao mà phiền được, bà rất thích cháu đó, sau này Cảnh Thiên về đừng có chồng mà quên bà đó nha." Bà nhìn đứa trẻ này càng nhìn lại càng thích, không nhịn được trêu chọc.

"Cháu đảm bảo sẽ không, Cảnh Thiên cũng khen bà lắm ạ, còn bảo cháu đến đây hiếu thuận với bà."

Lão bà nghe xong không khỏi ngạc nhiên.

"Thật sao, đứa trẻ này tốt thật đấy."

"Đúng vậy ạ lúc trước là con có mắt như mù, nhưng mà bây giờ con đã thay đổi rồi. Vẫn mong bà và mọi người chấp nhận ạ." Ngải Tình dần đi vào mục tiêu chính.

"Sao lại không chấp nhận chứ, con tốt như vậy mà, gả cho Cảnh Thiên nà còn thấy tiếc đó, chi bằng giữ lại bên mình hủ hỉ bà cháu trò chuyện cho vui."

"Cháu cũng rất thích bà đấy ạ, cha mẹ cháu trước kia từng nói tác hợp lương duyên cho người khác là chuyện rất có phước đức. Cháu và Cảnh Thiên cũng dự định sắp có con, muốn tích đức thật nhiều cho em bé khoẻ mạnh, hay bà cho cháu theo bà được không ạ."

Lão bà tất nhiên là vui vẻ đồng ý, từng tuổi này tìm được một đứa trẻ ngoan như vậy để trò chuyện không dễ chút nào.

"Tất nhiên là được rồi, bà còn sợ tuổi trẻ các cháu không muốn làm mấy chuyện này."

"Không có đâu ạ, vậy sau khi mọi người, Cảnh thiên về bà cho cháu lần đầu làm chuyện này nhé."

Lão bà vừa ăn món mứt ngon cô làm vừa uống nước trà rất vui vẻ lại còn được đấm lưng, xoa bóp cho đỡ nhức mỏi, rất vui vẻ nhận lời với cô.

"Đương nhiên là được rồi bà sẽ chỉ dạy cho cháu, yên tâm đi nhé."

"Cháu cảm ơn bà ạ." Ngải Tình vui vẻ đấm bóp cho bà, trong lòng rất vui sướng, xem ra mọi người đều tâm tư đơn giản hiền lành như thế, cuộc sống của Cảnh Thiên khi ở đây ít ra vẫn còn một chút hạnh phúc.