Trọng Sinh, Theo Tiếng Gọi Con Tim

Chương 40: Biến cố




Người đàn ông mặc vest đen gật đầu chào Tư Chân. Người đó lấy danh thiếp đưa cho cậu rồi rời đi ngay sau đó.

" Ai vậy con? " Ân Lan Hương mang cây chổi lau sàn cất vào chỗ cũ ghé ra nhìn.

" Dạ vâng, họ nhầm địa chỉ thôi ạ" Tư Chân gượng cười giả lả rồi lấy cớ lên phòng.

Cạnh.

Cửa phòng vừa đóng lại cậu đã ngồi thụp xuống tay ngấu nghiến vò nát tấm danh thiếp, giọng thấp lè trong cổ họng phát ra rè rè: " Đã mười năm, hơn mười năm rồi. Ha, tại sao không chịu buông tha? "



Từ sau hôm đó, Tư Chân dường như khác hẳn đi. Cậu lạnh lùng và trầm tính ít nói chuyện hơn ngay cả với bọn Tần Xuân.

Đinh An chính xác nghỉ học được hai tuần rồi. Cậu không chắc hắn sẽ trở lại trường. Cậu buồn bực hơn ngày thường vì hôm qua kẻ đó lại tới tìm cậu. Tư Chân sáng nay cả định đi bộ tới trường để giết thời gian. Thời gian hãy còn sớm trên đường thưa thớt học sinh, sắp tới cổng trường cậu mới chợt nhớ mình chưa có ăn sáng làm bụng cứ réo lên. Tư Chân vòng hướng tiệm bánh cậu dự định ăn tạm cái bánh bao vì giờ này căn-tin còn chưa mở cửa. Nhưng cậu chỉ đi được mấy bước đã thấy mắt tối sầm lại sau đó trực tiếp ngất đi. Chiếc bánh bao tuột khỏi tay lăn lông lốc trên đường dừng lại trước đôi giày sáng bóng đằng sau bức tường. Có thể thấy bàn tay nắm chặt khớp xương cuộn tròn thành dạng cái búa mà trên cổ tay ấy có vết sẹo mờ. Hắn nhìn sáu bảy tên to con khiêng Tư Chân lên chiếc ô tô đậu gần đó. Tay khác cầm điện thoại như muốn bóp nát. ngôn tình hài

" Gặp mặt nói chuyện chút chứ tiểu thư Phong Tuế "

" A Nguyệt à, Chân Chân không sao phải không? " Ân Lan Hương đôi mắt đã sớm đẫm lệ gắng hỏi

" Chị yên tâm, hắn không dám làm vậy " Phong Tuế Nguyệt âm trầm nói.

Tình huống hiện tại bọn họ chỉ có thể nhờ giúp đỡ từ gia tộc. Khi một trong hai đại trạch đối đầu không tránh khỏi mưu kế. Phong Tuế Lân làm trong quân đội tuy vậy để trợ giúp vẫn cần sự cho phép của cấp trên. Không thể tìu ý điều động người. Mà Hà gia hay nói đúng hơn là con rối của Tư Bân lại có tổ chức ngầm bên hắc đạo nên không thể manh động.

Bọn họ trở về từ đại trạch.

Định sẵn phải đi gặp mặt kẻ đã bắt cóc Tư Chân Phong Tuế Nguyệt dặn dò Ân Lan Hương ở nhà giữ an toàn nhưng cô rất muốn gặp cậu. Hết cách Phong Tuế Nguyệt chỉ có thể dẫn cô theo.

Chỉ mới hơn nửa tháng trôi qua đây là lần đầu tiên họ đối mặt với nhiều biến cố như vậy. Phải nói đến từ khi Phong Tuế Nguyệt phát hiện luôn có những kẻ lạ mặt thỉnh thoảng ởn vởn quanh khu mà thái độ của Lan Hương cùng với Tư Chân thay đổi có thể nhận rõ. Phong Tuế Nguyệt là một người nhạy bén. Cho đến khi cô biết tất cả sự thật tuy rất ngạc nhiên nhưng cũng rất hợp lý với lời của Tư Chân mười năm về trước.

Vì để cảnh cáo hắn Phong Tuế Nguyệt đấu đá thương trường làm cho Hà gia chao đảo nhưng chính vì vậy Tư Bân kẻ đó chống lại cũng rất thâm hiểm. Tuy Phong Tuế Nguyệt biết nội bộ bị Phong Tuế Hiên làm xáo trộn nhưng rất nhanh lại lắng xuống không biết ông ta đổi ý hay có ai đó giúp đỡ cô không rõ nhưng dù sao chuyện đó đã có ba của cô, Phong Tuế Thiên lo. Việc cấp bách hiện giờ là cứu được Tư Chân. Suốt đường đến địa điểm bọn chúng hẹn mà Ân Lan Hương vô cùng lo lắng sốt ruột đã nguyên một ngày không ăn uống đầy đủ chỉ lót dạ bằng bánh mỳ khô làm thân thể người phụ nữ nhợt nhạt đi trong thấy.



" Chủ nhân, cậu ta chưa tỉnh dậy "

" Không có gì, hẵng thong thả con mồi còn chưa tới, khặc khà "

Tư Chân cảm nhận cơn đau từ gáy truyền đến mơ hồ loáng thoáng nghe thấy âm thanh cười khành khạch do hút nhiều thuốc lá. Cậu chưa vội mở mắt do cơn đau bất chợt ập tới. Xung quanh có mùi đất ẩm nhè nhẹ tay cậu khẽ cảm nhận nền đất ẩm thấp lành lạnh. Đoán chừng ở đây là một căn phòng nào đó thường xuyên được quét dọn vì cậu không ngửi thấy mùi ẩm mốc cùng với nền đất không quá nhiều bụi cát. Hơn nữa trong phòng này không có bật đèn. Tay cậu bị trói vòng ra sau may mắn chân vẫn tự do. Cậu chầm chậm hé mở bờ mắt đầu lông mày khẽ nhăn lại. Không có ánh sáng nào lọt vào tầm mắt cậu nhưng cũng đủ để cậu phán đoán rằng trong này chỉ có mỗi mình bị nhốt. Tư Chân mở hẳn đôi mắt ra quan sát lần này cậu thấy một vài vệt sáng từ khe cửa phía đằng đỉnh đầu len vào.

Cậu không thể cứ vậy chờ người sắp đặt. Tư Chân dựa vào chút ánh sáng xác định phương hương chỗ ẩn nấp tạm thời. Cậu khẽ khàng đỡ thân hình ngồi dậy tránh phát ra tiếng động hết mức có thể. Cậu nhớ bản thân có một cái cắt móng tay trong túi quần hi vọng nó giúp ích. Trước tiên cậu dịch chuyển từ từ đến gần cánh cửa bên ngoài bỗng im ắng lạ thường nhân cơ hội này chắc bọn chúng đã đi đâu đó Tư Chân kéo tay hết sức móc cái bấm móng ra. Tay cậu bị vẹo ngược sang hẳn một bên để tay kia thuận lợi hơn. Cuối cùng cậu cũng lấy ra được, Tư Chân lần mò lưỡi cắt mở được ra nhưng nó không hiệu quả vì dây thừng lớn hơn thế. Cậu từ bỏ phương án này để cái cắt vào lại túi sau lần mò đến cạnh tường đánh liều cọ sát dây thừng từ từ tránh gây tiếng động. Năm phút trôi qua dây vẫn chưa đứt nhưng đoán chừng có chút tiến triển. Mười phút trôi qua, mặt cậu đã lấm tấm mồ hôi, sợi dây mới chỉ mòn đi một phần ba bán kính. Hai mươi phút sau cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng chửi thề hình như là của hai tên bước chân không nhiều. Lúc này sợi dây gần như chỉ còn một mảnh Tư Chân cố hết sức giật đứt giây. Cậu cũng vô tình tạo ra chút va chạm, bước chân ngừng lại trước cửa.

Két …

Cánh cửa mở ra hai tên kia chỉ nhìn thấy sợi giây thừng giữa nền đất liền xông vào tìm đúng lúc này Tư Chân đạp nép sau cánh cửa tung một cước làm tên phía sau lảo đảo ngã nhào lên tên còn lại. Gã hét lên

" Khốn khiếp, nó kia mau trói lại "

Tư Chân nhân lúc cánh cửa mở liền không chần chừ chạy ra ngoài tuy vậy hai tên kia cũng nhanh chóng đuổi theo. Cậu chạy thẳng ngôi nhà này ở trong rừng phía Tây đường mòn không thể đi bọn chúng chắc chắn có tai mắt.

" Thằng ranh mày đứng lại đó cho tao " Tiếng thét đuổi tới hai tên kia không bị ảnh hưởng nhiều bởi cú đạp của cậu. Nhưng Tư Chân cũng không phải dạng vừa, cậu không phải gà mơ lúc tập luyện ở chỗ bác cả còn mệt hơn thế này nhiều. Tư Chân càng chạy càng vào sâu bên trong. Khu rừng này ngăn cách Thuận thành với khu tự trị phía Tây.

" Chết tiệt " Cậu thầm mắng vì nhận ra sáng nay chưa có gì bỏ vào bụng. Phía trước có một con sông…