"Phòng ở trùng tu đến đâu rồi?"
Phía trên lão sư tiếng Anh giảng bài, ở dưới Lục Dương hỏi.
Từ Thi ôm lấy quyển sách che mặt, nhỏ giọng nói: "Ngày hôm qua ta tới nhìn xem, bọn hắn đã lắp xong điện cùng đèn, có lẽ sắp xong rồi."
"Ừ, tốc độ không tệ, hẳn là rất nhanh đi."
Trùng tu đến bước này, trên cơ bản sắp xong, việc còn lại là mang thiết bị vào nhà trang trí là được. Xem ra nhà này lắp đặt thiết bị cũng không tệ, rất đáng tin đấy.
"Đợi làm xong, trước tiên phải nói cho ta biết."
Lục Dương nói tiếp.
Từ Thi quay đầu nhìn sang, mở trừng hai mắt.
"Làm sao?"
"Ta đi kiểm tra thiết bị không được sao, hai chúng ta cùng đi kiểm tra." Lục Dương cố ý nhấn mạnh thêm chữ Hai, Từ Thi nghe xong khuôn mặt liền đỏ lên.
Nàng giống như đã nghe hiểu ý tứ Lục Dương.
"Thế nào, được không."
Thấy Từ Thi không lên tiếng, Lục Dương lại hỏi.
"Ừ."
Thanh âm này so với tiếng muỗi còn nhỏ hơn, nhưng Lục Dương nghe thấy rồi.
Cười hắc hắc vài tiếng, xem ra tâm tình hôm nay không tệ, cẩn thận đánh giá Từ Thi, nha đầu này, ngày càng xinh đẹp hơn rồi.
Từ Thi bị Lục Dương nhìn chằm chằm như vậy, có chút hơi hơi bất an, Lục Dương lại quái dị ghé sát, nói ra: "Từ Thi, ngươi kêu ta là papa, ta nói cho ngươi một bị mất không mấy người biết."
"n?"
Từ Thi mở to hai mắt, xấu hổ đỏ cả mặt, bảo nàng kêu Lục Dương là papa, đây cũng quá ngại đi, nhưng nàng cũng muốn biết, bí mật Lục Dương muốn nói là gì?
"Quyết định nhanh đi, bỏ lỡ cơ hội này, về sau ngươi không biết được nữa đâu." Lục Dương cười nói.
"Ba."
Từ Thi nhỏ giọng hô một câu, sau đó nhìn xung quanh, sợ bị người khác nghe được.
Thấy không có người chú ý tới nơi này, nàng mới cẩn thận hỏi: "Ngươi nói xem ,bí mật gì a."
"Kỳ thật bí mậ chính là..."
Dừng một chút, Lục Dương nói tiếp: "Kỳ thật, ngươi không phải con gái ruột của ta."
Thừa dịp Từ Thi còn chưa phản ứng, Lục Dương ở trên đùi nhỏ của nàng bóp một cái, sau đó lặng lẽ đứng dậy, từ cửa sau chuồn đi...Bên này, ngơ người nửa ngày, Từ Thi mới hiểu rõ.
Nàng đỏ bừng mặt, siết nắm đấm, buồn rầu suy nghĩ: "Ta lại bị lừa a!"
"Lục ca."
Mới bước ra ngoài.
Lục Dương đã nghe thấy có người kêu tên mình./
"Siêu ca, sao ngươi cũng chạy ra đây?"
Người kêu hắn chính là Đinh Siêu.
"Trong phòng học quá ồn rồi, ta ngủ không được, giờ tính về ký túc xá đi ngủ, dù sao cũng đã điểm danh rồi." Đinh Siêu ngáp một cái, hắn bước nhanh về trước hai bước, đuổi theo kịp Lục Dương, cười hề hề nói: "Lục ca, vừa rồi ngươi nói với Từ Thi chuyện gì vậy, nhìn mặt nàng đỏ thôi rồi."
"Cút, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì."
Lục Dương nhấc chân chuẩn bị đá Đinh Siêu một cái, Đinh Siêu sớm có phòng bị, trốn qua một bên.
Đinh Siêu buồn ngủ trở lại ký túc xá, Lục Dương tới nhà hàng Tây, hai người không cùng đường, ra cửa Học viện liền mỗi người một ngả. Rất nhanh, Lục Dương đến bên ngoài nhà hàng Tây, tuy rằng không phải giờ cơm, nhưng khách nhân cũng có hai bàn, sau khi tựu trường, sinh ý nhà hàng đã tốt hơn.
Kinh doanh nhà hàng cũng không phải điều phức tạp, chuyện gì cũng không cần quản, chỉ cần bảo trì hình thức như lúc đầu, muốn kiếm tiền không phải việc gì khó.
"Lục ca."
Vừa vào cửa, Lâm Tú Tú ở trên quầy thu ngân đã vội chào hỏi.
"Tú Tú, người càng ngày càng xinh a."
Lục Dương khen ngợi một câu.
"Lão bản của các ngươi đâu?"
Lục Dương nhìn xung quanh một vòng, không phát hiện ra Trần Thu Nguyệt đâu, vừa rồi ở trong phòng học, chính là Trần Thu Nguyệt nhắn tin tới, nói có chuyện muốn nói cùng hắn, còn ước hẹn nơi này, bằng không, Lục Dương không bao giờ chuồn học giữa tiết...
"Hình như là ở phòng bao đi."
Lâm Tú Tú nhìn đại khái qua một phương hướng.
"Ừ."
Lục Dương nhìn qua hướng phòng bao sương, có một căn phòng đang đóng, hẳn là Trần Thu Nguyệt ở trong đó, hắn đi qua, gõ cửa.
"Vào đi."
Mở cửa.
Lục Dương nhìn thấy Trần Thu Nguyệt một mình ngồi chơi mạt chược, nhàm chán đổ xúc xắc...Trong phòng đang mở điều hòa nên nhiệt độ rất thoải mái.
Cũng không có mùi vị đồ ăn bay vào.
"Chỉ có em thôi à."
Lục Dương đóng cửa, đi tới.
"Làm sao, một mình ta còn chưa đủ?"
Trần Thu Nguyệt nhìn sang Lục Dương, cười khanh khách nói: "Có cần ta kêu nha đầu Tú Tú bên ngoài cùng vào không?"
"Nói linh tinh gì vậy, anh muốn hỏi bạn cùng phòng em đâu."
Lục Dương chuyển tới cái ghế ngồi xuống, có chút bất đắc dĩ nói, gia hỏa Trần Thu Nguyệt này, chuyên gia thích ăn dấm chua a.
Lục Dương vừa ngồi xuống, xúc xắc trên tay Trần Thu Nguyệt quăng ra, đứng dậy, đem cửa phòng mà Lục Dương đóng khóa trái, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Luc Dương, đi đến bên cạnh hắn, vuốt vuốt váy ở phía sau, rồi ngồi xuống trên đùi Lục Dương, hai tay còn vòng cổ Lục Dương lại.
''Khục khục, em muốn làm gì?"
Lục Dương có chút sợ.
Hắn không biết Trần Thu Nguyệt muốn làm gì cả.
"Nơi này không tốt lắm đâu, ngoài cửa sổ chính là sân bóng rổ, nhỡ đâu có người thấy thì sao?"
"Lục ca ca, tiểu muội có chuyện cần mời ca ca hỗ trợ."Trần Thu Nguyệt mở to đôi măt ngập nước, bộ dạng đáng thương không thôi.
"Đừng, đừng có làm như vậy, có chuyện cứ nói, chú ý ảnh hưởng."
Lục Dương nghiêm túc nói.
Hắn cũng không mấy ngày sau có tấm ảnh mình xuất hiện trên mạng đâu, đẩy đẩy một chút, nhưng cũng không đẩy Trần Thu Nguyệt ra được.
"Ngươi phải đáp ứng đã, ta mới nói."
Trần Thu Nguyệt ôm càng thêm chặt hơn.
Mỹ nhân kế?
Đáng tiếc Lục Dương đã miễn dịch, hoàn toàn không để mình bị dính vào, hắn nói ra: "Không được, không được, trước tiên phải nói là chuyện gì, anh mới có thể quyết định, đừng có nghĩ linh tinh."
"Ài, ngươi không thể đồng ý trước được sao?"
Trần Thu Nguyệt ở trên thân Lục Dương véo cho vài cái.
"Nói hay không, không nói, anh đi đó..." Ôm ấm mỹ nhân trong tay, nhưng ý trí Lục Dương vẫn vứng như trước, không thể hứa hẹn linh tinh được.
"Là thế này..."
Trần Thu Nguyệt cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp, dưới tình huống Lục Dương còn chưa đáp ứng, nàng nói ra sự tình, tiếp tục nói: "Năm nay không phải The voice of China rất nổi sao? Vừa vặn sắp đến tân sinh khai giảng, đoàn ủy trong trường muốn tổ chức hoạt động, kêu sinh viên lên tham gia thi đấu, tổ chức trong lúc tân sinh huấn luyện quân sự, năm nhất cùng năm tư đều có thể tham gia."
"Vì vậy..."
Lục Dương đại khái cũng biết Trần Thu Nguyệt muốn gì ở hắn rồi, nếu như không phải bị đè xuống không cách nào đứng dậy, Lục Dương đã đứng dậy mở cửa chạy đi.
Trần Thu Nguyệt tỏ ra tội nghiệp: "Vì vậy, em cần anh giúp đỡ a, hoạt động lần này đối với em rất quan trọng, nhưng viện Công Nghệ chúng ta, có rất ít tài năng, vì vậy em muốn anh tham gia a."
"Không được, không được...." Lục Dương liền tranh thủ thời gian lắc đầu.
Hắn đã từng bị tai bay vạ miệng một lần với Trần Thu Nguyệt rồi, lần này phải kiên quyết từ chối.
"Một lần thôi, trận đấu này đối với em rất quan trọng a."
Trần Thu Nguyệt chắp tay trước ngực, nhờ cậy nói.
Lục Dương nhịn không được nói: "Em mặc dù là hội trưởng hội học sinh viện, nhưng cũng không phải chuyện nào cũng cần phải tích cực, không bằng viện khác thì không bằng thôi, cũng không sao cả, đâu cần phải mỗi lần không trâu lại bắt chó đi cày?"
"Không giống, không giống, lần hoạt đồng này còn có ý nghĩa khác." Trần Thu Nguyệt lắc đầu, giải thích nói: "Năm nay sẽ tuyển cử hội sinh viên trường mới, Lý Triết Viễn đi xuống, em cùng bộ Lý Tưởng của bộ tuyên truyền hội sinh viên đều có cơ hội đi lên, lần này giải đấu The voice của trường thực chất là cuộc thi giữa em với Lý Tưởng, nếu em thua trận, thì phải chờ hắn hết nhiệm kỳ mới có cơ hội."
"Như vậy sao?"
Lục Dương nhịn không được xoa xoa trán.
Trần Thu Nguyệt cũng quá đam mê quyền lực đi, làm hội trưởng hội học sinh trường có gì hay chứ, chả có tác dụng gì cả.
Khâu Tử Đằng, đến cả Lý Triết Viễn sắp lui xuống, có tê nào dám trêu chọc hắn?
"Nguyệt Nguyệt, không phải anh không muốn giúp em, mà trình độ ca nhạc của anh có hạn, cuộc thi lần này hẳn sẽ có rất nhiều người lợi hại tham gia, so với dân chuyên, anh còn kém xa, nếu anh đi lên, cũng không thể thay đổi thế cục thì sao?"
"Anh khiêm tối quá rồi, trong mắt của em, anh hát siêu siêu dễ nghe, nếu không gọi thêm Từ Thi, hai người lúc trước hợp tác với nhau, biểu diễn quá kinh diễm đi.,"
Trần Thu Nguyệt vẫn cố chấp như trước.
"Để cho anh suy nghĩ đã."
Lục Dương nhíu nhíu mày.
"Không được, anh phải giúp em a."
Trần Thu Nguyệt sốt ruột không thôi, thò tay xuống đùi cầm một chút.
"Được rồi, được rồi, anh đồng ý, buông tay a..." Trên trán Lục Dương xuất hiện lấm tấm mồ hôi.
Trần Thu Nguyệt cuối đầu nhìn xuống, mới biết mình bắt nhầm chỗ rồi, nhưng nàng tuyệt đối không e lệ, ngược lại còn nói: "Thật xin lỗi, để em giúp anh xoa xoa....."