Ở vườn khởi nghiệp bận rộn đến chiều, sau khi viết tiếp đại cương cho Từ Thi, lại nhìn Lý Phỉ Phỉ cùng Từ Thi phối hợp vẽ tranh , mãi cho đến bữa tối, Lục Dương mới về đến nhà.
Tiểu Tiểu Thành ngồi trên ghế trẻ em, đã có thể dựa vào chân chống để chạy lui chạy tới, Liễu Thanh Thanh còn đùng nệm bịt lại cái cạnh nhọn trong nhà.
"Tiểu Tiểu Thanh, tới đây.."
Nhìn thấy con gái nhà mình, Lục Dương lộ ra nụ cười tươi.
Hắn tự tay đem Tiểu Tiểu Thanh từ trong xe đẩy ôm ra, ở trên mặt nàng hôn vài cái.
Liễu Thanh Thanh tới kiểm tra một chút cái quần, không ướt, rất sạch sẽ...
"Anh cũng là, vừa về liền chọc con rồi, nãy nó còn tự chơi được đấy."
Đem bim nhét vào trở lại, Liễu Thanh Thanh ở trên quần Tiểu Tiểu Thanh vỗ vỗ.
"Tiểu Tiểu Thanh thích vậy mà, em xem kia, con nó cười tươi chưa." Lục Dương trả lời một câu, tiếp tục phụng bồi Tiểu Tiểu Thanh chơi: "Để bố mang con bay nào..."
"Khanh khách."
Tiểu Tiểu Thanh bị ép chơi, vẫn khá vui vẻ hớn hở đấy.
Chơi một hồi.
Cánh tay có chút mỏi.
Lục Dương mới đưa Tiểu Tiểu Thanh quay lại xe, Tiểu Tiểu Thanh sợ bị Lục Dương làm phiền, mới xuống xe, liền đem xe đẩy chạy xa....bốn cái lốp xe, phát ra âm thanh không nhỏ.
"Phía dưới có ai thuê chưa?"
Lục Dương hỏi.
Trong nhà có hài tử, hiện tại hài nhe ngồi trên xe đẩy chạy lung tung, khó trách khỏi phát ra tạp âm, đây là chuyện không cách nào tránh được, nếu dưới lầu có hộ gia đình, có thể cùng đối phương thương lượng một chút, chào hỏi.
"Không rõ lắm..."
Liễu Thanh Thanh lắc đầu.
Thành thị chính là như vậy, lầu trên lầu dưới, ở với ai cũng không biết, thời này còn chưa lưu hành cái gọi là chủ tòa chung cư, vì vậy căn bản không biết xung quanh có người hay không.
Phụ cận trường học không có biệt thự mở bán, bằng không Lục Dương đã sớm đổi biệt thự rồi.
Suy nghĩ một chút, Lục Dương nói ra: "Để tí nữa anh đi xuống xem, nếu có, liền tặng ít trái cây, người ta có lẽ cũng hiểu được."
Người không nói đạo lý lúc này vẫn là số ít, Tiểu Tiểu Thanh ban ngày chơi trên xe, buổi tối liền bị Liễu Thanh Thanh bế đi ngủ, đối với dưới lầu ảnh hưởng cũng không lớn.
Trước khi tốt nghiệp, còn cần ở đây kiên trì một đoạn thời gian, chờ sau khi tốt nghiệp, liền đổi căn biệt thự, khi đó cũng không cần lo ngại như vậy.
Liễu Thanh Thanh nhẹ gật đầu, bản thân nàng là một người thiện lương, không thích mang đến phiền toái cho người khác, Tiểu Tiểu Thanh hiện tại một mực cầm xe đẩy chạy lung tung, nàng có chút băn khoăn.
Tiểu Tiểu Thanh không muốn chơi với bố, Liễu Thanh Thanh bận đi nấu cơm, Lục Dương một mình trở lại phòng ngủ.
Nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lục Dương kéo màn ở cửa sổ ra, ánh nắng mặt trời vừa vặn chiếu vào, Lục Dương lấy điện thoại ra, gọi cho Quan Nguyệt, tiếng chuông vang lên thật lâu, nhưng vẫn như cũ không có người nghe, cuối cùng chỉ có thể nghe thấy tiếng của nhân viên tổng đài, Lục Dương bất đắc dĩ đành cúp máy.
Chuyện này đã hơn tuần lễ, hắn không biết đã gọi bao nhiêu cuộc, Quan Nguyệt thủy chung đều không nghe, cảm giác này, quả thật có chút không thoải mái.
Bất quá cũng không có biện pháp.
Bản thân sai đầu, cũng không thể trách người khác được.
Liên tương đến hôm nay Trần Thu Nguyệt nói gặp Quan Nguyệt ở tàu hỏi, trong lòng Lục Dương có cảm giác không ổn, Quan Nguyệt vì sao đột nhiên đi đến Giang Thành, có phải cùng cha mẹ đi kiểm tra ADN không?
Khả năng này kỳ thật rất lớn, dù sao, hắn đã bắt chuyện qua mấy chỗ kia, nhưng đến bây giờ vẫn không có tin tức truyền đến.
Nói như vậy.
Tình huống bây giờ rất khó.
Quan Nguyệt biết Tiểu Tiểu Thanh cùng mình có quan hệ, liền không dễ dàng tha thứ hắn như vậy, còn có cha mẹ Quan Nguyệt nữa, lão Quan cùng bác sĩ Lâm, đoán chừng tuyệt đối không cho phép mình cùng con gái bọn họ lui tới.
Đây là một vấn đề vô cùng đau đầu.
Hắn hiện tại phải xác định, có phải sự việc xảy ra giống như với phán đoán của mình rồi không.
Suy nghĩ một chút.
Lục Dương nhớ kỹ lần trước ra ngoài dạo chơi, Quan Nguyệt từng nói, Triệu Oánh Oánh hè này không có về nhà, ở trường chuẩn bị học thi nghiên cứu sinh, như vậy, sau khi Quan Nguyệt quay về trường học, nhất định cùng Triệu Oánh Oánh một chỗ.
May Mắn
Hắn biết rõ số của Triệu Oánh Oánh.
Thậm chí còn biết hai người khác cùng phòng của Quan Nguyệt.
Điều này cũng nhờ lần trước giới thiệu công tác, các nàng đều điền kỹ thông tin cá nhân, ở trên danh bạ tìm tìm, Lục Dương tìm được cái tên Triệu Oánh Oánh, sau đó gọi qua.
Điện thoại vang lên một hồi, thời điểm Lục Dương cảm thấy không có nhấc máy, thì kết nối.
"Triệu Oánh Oánh, là ta, Lục Dương..."
Lục Dương mở miệng nói ra thân phận.
"Lục...Lục Dương, ngươi gọi điện cho ta làm gì?" Trong điện thoại, Triệu Oánh Oánh có chút khẩn trương.
Lục Dương nói ra: "Ta muốn gọi cho Quan Nguyệt, nhưng nàng hiện tại không nhận số ta nữa rồi, ta nghe nói, nàng quay về trường học rồi phải không, đang ở cùng ngươi một chỗ?"
"Ừ ừ, nàng đang ở trong phòng, ta bây giờ ở ngoài ban công."
"Ừ, đến trường học là tốt rồi." Lục Dương nhẹ nhàng thở ra, hắn lo lắng Quan Nguyệt làm điều gì dại dột.
"Lục Dương, ta hỏi ngươi, ngươi cùng Quan Nguyệt thế nào, hôm nay nàng khóc rất thương tâm..." Tuy rằng Lục Dương giới thiệu công tác cho nàng, nhưng Triệu Oánh Oánh vẫn bị bạn thân của mình kêu bất bình.
"Có một số việc không tốt để nói ra, ngươi chỉ cần biết chúng ta mâu thuẫn rất lớn, Triệu Oánh Oánh, ngươi là bạn của Quan Nguyệt, cùng là bằng hữu tốt nhất, ta nhờ ngươi chiếu cố nàng ấy thật tốt."
"Ừ, ta biết rồi, Quan Quan là bằng hữu của ta, ta nhất định sẽ chiếu cố cho nàng."
"Vậy được, đây là số của ta, có chuyện gì, ngươi có thể gọi vào số này, ta hiện tại không thể tìm các ngươi, trước để cho nàng bình tĩnh lại."
Lục Dương ở trong điện thoại nói ra.
"Tốt, Quan Quan...giống như nói muốn thi nghiên cứu sinh."
Thời điểm cúp điện thoại, Triệu Oánh Oánh đột nhiên nghĩ tới chuyện này, nói ra.
Muốn thi nghiên cứu sinh sao?
Lục Dương sửng sốt.
Không biết có phải là do Quan Nguyệt hờn dỗn hay không, lúc trước nàng không có quyết định này, dù sao, hai người đều đã nói, sau khi tốt nghiệp, sẽ liền kết hôn.
Nhưng có quan hệ cha mẹ Quan Quan ngăn trở, muốn làm được chuyện này, không phải chuyện dễ dàng, Quan Nguyệt đột nhiên muốn thi nghiên cứu, là kế hoãn binh, hay là....
Lục Dương không đoán ra được tâm tư của Quan Nguyệt, hắn nói ra: "Mặc kệ nàng làm gì, ta đều ủng hộ."
"Vậy cúp đây."
"Ừ."
Lầu hoa mai, bên ngoài ban công, Triệu Oánh Oánh nhìn điện thoại.
Nàng có chút không thông, nhìn thái độ Lục Dương, xem ra hắn quả thật làm ra chuyện gì có lỗi với Quan Nguyệt rồi.
Thở dài.
Triệu Oánh Oánh đẩy cửa đi vào.
Dưới ánh đèn, Quan Nguyệt chăm chú đọc sách, bên cạnh quyển sách, còn có một chiếc đèn bàn nhỏ, đây là thứ mà bọn hắn mới xuống lầu mua, bên cạnh đèn bàn, còn có một cái bàn phím hoàng kim nho nhỏ.
Thứ này, đây là lần đầu tiên Triệu Oánh Oánh nhìn thấy.
“Vừa rồi Lục Dương gọi điện tới.”
Triệu Oánh Oánh đi tới nói ra.
Giữa khuê mật với Lục Dương, đương nhiên là nàng đứng về phía khuê mật rồi.
“n.”
Quan Nguyệt tiếp tục đọc sách, không ngẩng đầu, bộ dạng giống như không quan tâm.
“Ngươi không muốn biết, hắn nói gì sao?”
Triệu Oánh Oánh tiếp tục nói.
Quan Nguyệt ngẩng đầu, nhìn nhìn Triệu Oánh Oánh,sau đó lắc đầu.