Nói ra lời này.
Trong nháy mắt Liễu Thanh Thanh liền luống cuống, phải biết rằng Lục Dương còn trốn trong phòng vệ sinh đấy, nếu bác sĩ Lâm tiến vào, chẳng phải hỏng rồi sao.
Nếu là nữ nhân có tâm cơ, nói không chừng còn trong chờ kết quả như vậy, nhưng Liễu Thanh Thanh không giống thế, nàng toàn tâm toàn ý vì Lục Dương, tự nhiên không muốn để cho chuyện này phát sinh...Liễu Thanh Thanh đem Tiểu Tiểu Thanh đặt ở trên giường, vội vàng đi qua nhận lấy chậu nước của Lâm Thanh Nhã, nói ra: "Bác sĩ Lâm, để cho cháu làm, ngươi trông coi Bảo Bảo đi."
"Đúng vậy a, Bác sĩ Lâm, loại chuyện nhỏ nhặt này nên để Thanh Thanh đi làm."
Ngô Mẫn Hà cũng nói.
Lâm Thanh Nhã sửng sốt.
Sau đó nhìn thoáng qua phòng vệ sinh thật sâu, hơi hơi nhíu mày, bất quá, nàng vẫn còn là đem chậu nước giao cho Liễu Thanh Thanh, sau đó nói: "Vậy được, ngươi đi làm đi, giảm bớt độ nóng."
"Tốt."
Liễu Thanh Thanh hướng phòng vệ sinh đi đến.
Bên này Lâm Thanh Nhã ôm lấy hài tử, khiến tiểu nha đầu oa oa khóc lên, đổi lại thường ngày, Tiểu Tiểu Thanh tuyệt đối không sợ người lạ, nhưng hôm nay bởi vì thân thể khó chịu, phát nóng, cũng làm cho nàng có chút xúc động, bị người lạ ôm lấy, thập phần bài xích.
Lâm Thanh Nhã nhẹ nhàng ở sau lưng Tiểu Tiểu Thanh vỗ vỗ, tiểu nha đầu này mới chậm rãi tỉnh táo lại, Liễu Thanh Thanh cũng bưng nước đi ra: "Bác sĩ Lâm, ngươi xem nước thế này được chưa?"
Lâm Thanh Nhã dùng ngón tay thử thử, nói ra: "Ừ, không sai biệt lắm, ngươi đem chậu nước để trên ghế đi."
Liễu Thanh Thanh nghe lời đem chậu nước đặt xuống.
Lâm Thanh Nhã đem quần áo Tiểu Tiểu Thanh cởi ra, một hồi, tiểu nha đầu này liền trần truồng rồi, Lâm Thanh Nhã một bên cầm lấy khăn mặt, dinh chút nước ấm, đem toàn thân Tiểu Tiểu Thanh lau sạch, từ trán đến chân...
Động tác của nàng rất nhẹ nhàng, cũng rất chuyên nghiệp, bộ dạng của tiểu nha đầu rất hưởng thụ, cũng không khóc nữa.
Sau khi lau xong.
Lâm Thanh Nhã mặc lại y phục co Tiểu Tiểu Thanh, nói ra: "Đợi một tiếng, nhìn xem còn phát sốt nữa không ,nếu hạ sốt thì không có vấn đề, nếu còn không được, mua chút thuốc uống, không cần lo lắng, rất nhanh thì đỡ."
"Cảm ơn bác sĩ Lâm."
Liễu Thanh Thanh hết sức cảm kích.
Trong lòng cũng hết sức hổ thẹn.
Đứng ở lập trường Lâm Thanh Nhã, bản thân không hề nghi ngờ là một nữ nhân hư hỏng, bây giờ nhìn đối phương cẩn thận chiếu cố con gái mình, trong lòng Liễu Thanh Thanh hết sức phức tạp.
"Không cần khách khí, ta cũng phải tan ca, nếu không, người trong nhà vẫn chờ về ăn cơm, các ngươi tiếp tục quan sát, có chuyện gì, có thể gọi điện cho ta, cũng có thể liên hệ đồng nghiệp..."Chờ Tiểu Tiểu Thanh hạ chút nhiệt, Lâm Thanh Nhã nói ra.
Nói xong.
Lâm Thanh Nhã đứng dậy, thuận tay đem chậu nước vừa rồi bưng ra ngoài.
Ngô Mẫn Hà đem Lâm Thanh Nhã đưa ra ngoài, một mực tiễn Lâm Thanh Nhã xuống lầu, mới nhẹ nhàng thở ra.
Một lát sau.
Ngô Mẫn Hà trở về, phát hiện Lục Dương đã ở trong phòng, nàng mới biết được, hóa ra vừa rồi Lục Dương trốn ở trong phòng vệ sinh.
"Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa bị phát hiện rồi.
Liễu Thanh Thanh nói ra.
Lục Dưng cười không nổi, nói ra: "Không đơn giản vậy đâu, hai người vừa rồi hơi cố, bác sĩ Lâm khẳng định đã phát hiện ra điều gì."
Lâm Thanh Nhã là một nữ nhân vô cùng khôn khéo, tuyệt đối không phải là nhân vật dễ lừa dối, trong số các nữ nhân mà Lục Dương quen biết, coi như là Từ Tú Vân cường nhân, cũng kém hơn nàng.
"Vậy làm sao bây giờ?"
Liễu Thanh Thanh có chút vội.
"Không có biện pháp, đi một bước nhìn một bước." Lục Dương ôm Tiểu Tiểu Thanh, lại đem Liễu Thanh Thanh ôm cùng một chỗ, nói ra: "Bất kế thế nào, một nhà ba người chúng ta, chắc chắn sẽ không tách ra, anh sẽ chiếu cố Tiểu Tiểu Thanh lớn lên, cũng sẽ một mực bên cạnh em."
Ngô Mẫn Hà vừa trở về, nghe thấy một màn này cũng không nói gì.
Chỉ cần Lục Dương có thể chịu trách nhiệm với con gái và ngoại tôn, những thứ khác nàng cũng không có biện pháp yêu cầu, dù sao, đây đều là con gái tự mình lựa chọn, bọn hắn đã tiếp nhận, nàng cũng không có cách đổi ý.
Khẽ thở dài một hơi.
Ngô Mẫn Hà có chút thương cảm, làm một người thiện lượng, nàng cảm thấy có chút xấu hổ với bác sĩ Lâm.
Phòng cấp cứu của bệnh viện.
Lâm Thanh Nhã bưng chậu nước đi vào.
"Bác sĩ Lâm, vẫn chưa tan cả sao?"
Trước cửa ra vào có người chảo hỏi.
Lâm Thanh Nhã nhẹ gật đầu, cười yếu ớt nói: "Ừ, lập tức về đây."
Ứng phó với mấy đồng sự một câu, Lâm Thanh Nhã trở lại bàn làm việc của mình, thoáng ngồi xuống ghế, cảm giác toàn thân đã không còn khí lực.
Thở dài vài hơi, làm cho tâm tình bình ổn lại, Lâm Thanh Nhã gọi điện cho chồng mình: "Lão Quan, Quan Quan có nhà không?"
"Ừ, có, ngươi tan ca chưa, lúc nào về?"
Quan Kiến Quốc hỏi.
"Tí nữa, các ngươi ăn cơm trước đi, không cần chờ ta, ta trở về có chuyện cần nói với các ngươi."
"Chuyện gì?"
"Ở trong điện thoại nói không rõ ràng, chờ ta về rồi nói."
Cúp điện thoại.
Lâm Thanh Nhã cầm lên điện thoại bàng, gọi một cuộc: "Tiểu Trương? Ta là Lâm Thanh Nhã."
"Bác sĩ Lâm, có chuyện gì không?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói trẻ tuổi.
Lâm Thanh Nhã nói ra: "Là như thế này, vừa rồi ta đi kiểm tra phòng bệnh, chìa khóa trong nhà giống như không cẩn thận rơi mất, hôm nay ngươi trực sao? Có thể cho ta xem camera được không?"
"Không có vấn đề, bác sĩ Lâm có thể tùy thời tỡi em."
"Vậy không làm phiền ngươi rồi, ta se tới liền."
Lần nữa cúp điện thoại, Lâm Thanh Nhã bưng lên ấm chén trước mắt, mở nắp ra, nước trong ấm đã nguội, nhưng Lâm Thanh Nhã vẫn một hơi uống hết, sau đó mở ra ngăn kéo, trước đem một cái USB cất vào túi áo.
Lại lấy ra một cái kẹp, một cái túi nhỏ trong suốt, ở trên khăn mặt vừa rồi tìm tìm, Lâm Thanh Nhã dùng cái kẹp kẹp ra một sợi tóc nhỏ, cẩn thận từng li từng tí bỏ vào trong túi.
Đem mấy thứ này cất kỹ, Lâm Thanh Nhã cởi áo khoác trắng, lúc này mới ra ngoài.
Trong phòng giám sát bệnh viện.
Tiểu Trương chỉnh đến camera phòng khám sốt, đứng dậy nói ra: "Bác sĩ Lâm, ngươi từ từ xem, ta đi ra ngoài uống chén nước."
"Làm phiền ngươi rồi."
Lâm Thanh Nhã khoát tay áo, sau đó nhìn vào màn hình.
Điều khiển con chuột, bấm tua nhanh, rất nhanh, Lâm Thanh Nhã nhìn thấy Liễu Thanh Thanh cùng Ngô Mẫn Hà cùng nhau đi vào bệnh viện, sau đó lại qua một tiếng, một bóng người quen thuộc xuất hiện.
Lâm Thanh Nhã thở mạnh
Tảng đá cuối cùng cũng rớt xuống.
Rốt cuộc, phán đoán của nàng không sai.
Vừa rồi, thời điểm kiểm tra con gái của Liễu Thanh Thanh, Lục Dương ở ngay tại phòng bệnh, về phần ở chỗ nào, không cần phải nói cũng biết, có thể đoán được, nhất định là trong phòng vệ sinh, toàn bộ phòng bệnh, chỉ có chỗ đó giấu người.
Khó trách, thời điểm bản thân muốn đi vào phòng vệ sinh, Liễu Thanh Thanh hoảng loạn như vậy, còn vội vàng ngăn cản bản thân.
Đứa bé của Liễu Thanh Thanh là con của ai, không cần phải nói cũng biết, tất nhiên là của ké trốn trong phòng vệ sinh không dám ra rồi. Nhìn thì vớ vẩn, nhưng hết thảy đều chân thật.
"Kẻ ngu này!"
Lâm Thanh Nhã nghiến răng nói ra.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, nàng căn bản không tin trên thế giới này, còn có nữ nhân ngu xuẩn như vậy.
Còn có Ngô Mẫn Hà, cũng là đồ ngu, một đôi kẻ đần.
Lâm Thanh Nhã rất phẫn nộ, nàng rất muốn trở về, cho Lục Dương một trảo, nhưng lý trí bảo nàng bỏ đi suy nghĩ này, có những thứ này rồi, không cần phải đối chất cùng hắn.
"Cảm ơn tiểu Trương."
Lâm Thanh Nhã đứng dậy, thuận tay đem USB cất vào trong túi.