Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 902: Người Tốt (1)




"Đây không phải là Miêu Thôn sao'.

Từ trên xe bước xuống, Chu Đình Đình nhìn xung quanh một vòng, lộ ra bộ dáng khiếp sợ.

Vốn Lục Dương nói mang nàng đi ăn đồ ăn ngon, nhưng không nghĩ tới lại chạy tới đây, sau khi rời khỏi Miêu Thôn, đây là lần đầu tiên Chu Đình Đình về lại đây.

"Thế nào, có thay đổi gì không."

Lục Dương cười nói.

Chu Đình Đình nhìn nhìn, lắc đầu nói ra: "Vẫn như cũ."

Chuyện này cũng bình thường.

Nếu như không phải Thành Thôn về sau giải tỏa, thì đừng nói một năm, đổi lại mười năm sau cũng không thay đổi gì.

"Hôm nay chúng ta ở chỗ này ăn chút đồ ăn a."

Lục Dương nhìn con đường náo nhiệt.

Giờ này, tuy rằng đã tối, nhưng so với ban ngày thì còn náo nhiệt hơn, ở chỗ này, đai đá số đều là dân làm công ăn lương, trong đó có rất nhiều người trẻ tuổi vừa mới tốt nghiệp, bọn hắn ngày ngày phải đi làm, chỉ có buổi tối mới rảnh hơi.

Vì vậy, nơi đây không phân ngày đêm, cũng được gọi là Hong Kong của năm 80 thu nhỏ.

Cũng là do Tiền Tiểu Hoa nói với Lục Dương, nói Chu Đình Đình muốn quay về nơi đây nhìn xem, vì vậy thừa dịp này mang nàng đi qua, cũng cho nàng kinh hỉ.

Chu Đình Đình rất vui vẻ.

Nàng nhìn bốn phía xung quanh.

"Tiệm trái cây vẫn còn."

Chu Đình Đình chỉ vào sạp cây trước mặt nói.

"Đúng vậy a, nhớ kỹ trước đây em thường tới đây mua quả nát." Lục Dương cười nói.

"Cái gì mà quả nát chứ, những quả kia đều còn tốt, chỉ là bề ngoài không được đẹp mắt mà thôi, ăn vào mùi vị đều giống nhau." Chu Đình Đình phản bác.

Lục Dương cười cười: "Không có đem bụng em là hỏng mất, em nói đúng đúng."

"Vốn dĩ là vậy mà."

"Được được được, trước kia coi như xong, tuy nhiên, về sau không được mua mấy quả nát nữa, biết không..." Lục Dương nhìn nhìn Chu Đình Đình, dặn dò, ăn nhiều loại quả nát như vậy, đối với thân thể tuyệt đối có chỗ không tốt.

"Ừ."

Chu Đình Đình gật đầu, lần này nãng cũng không ương ngạch nữa rồi, lúc trước nàng mua những loại quả kia, nguyên nhân một phần là bởi vì tiếp kiệm, kỳ thật phần lớn là do tiền lương một tháng quá ít, sinh hoạt bữa này lo bữa mai, hiện tại một tháng kiếm nhiều tiền như vậy, ăn quả ướp lạnh cũng không phải sự tình gì xa xỉ.

Hai người tiếp tục đi lên phía trươc.s

Chu Đình Đình ở bên cạnh liền bay nhảy, líu ríu không thôi.

Mỗi lần đi qua cửa hàng quen thuộc ,nàng đều nói mình từng tới đây làm gì, đến Lục Thành được mấy năm, Chu Đình Đình đều sống ở đây, đối với từng cành cây ngọn cỏ ở Miêu Thôn, đều hết sức quen thuộc..Ở chỗ này, đã từng là nơi ký thác thân thể, cùng linh hồn của nàng.

"Bên này trước đây làcửa hàng điện thoại, thời điểm em vừa tới Lục Thành, có ở đây làm qua một đoạn thời gian, lúc kia, lão bản thấy em tuổi còn nhỏ, một tháng chỉ trả có sáu trăm tệ." Chu Đình Đình nhìn cửa hàng bán đồ trang điểm, nhớ lại nói.

"Lão bản cũng quá ác rồi."

Lục Dương có chút đau lòng nói ra.

Một tháng sáu trăm, ở thành thị lớn như Lục Thành, sinh hoạt làm sao đủ.

"Em làm xong ba tháng, liền không làm nữa, đổi qua làm nhân viên phục ở quán ăn, giúp người ta rửa chén, một tháng có hơn nghìn hai rồi, cái cửa hàng điện thoại này, em mới đi được không bao lâu, cũng đóng cửa."

Chu Đình Đình tiếp tục nói.

Lục Dương không nghĩ tới Chu Đình Đình cũng từng làm qua nhân viên phục vụ.

Bất quá, cũng không kỳ quái..Một tiểu cô nương từ nông thôn đi ra, đi vào thành thị lớn sinh sống, đưa mắt không quen một ai, vừa không có bằng cấp, có thể làm việc cũng chỉ mấy chuyện đơn giản như vậy.

Thế hệ của bọn hắn, bỏ lỡ quá nhiều cơ hội.

Nói đến bản thân Lục Dương.

Lúc tước nếu như không phải ở trong cuộc sống đại học tìm được con đường kiếm tiền, thì không biết về sau có thể làm gì, đại khái cũng đần đần độn độn trôi qua cả đời, bạn đại học lúc kia của hắn, ngoài trừ một số bộ phận đi làm lập trình viên 996 ra, thì những mảng khác cái gì cũng làm, có người làm sale bất động sản, làm lão sư dạy học, bán bảo hiểm, thậm trí có người đến công trường làm việc.

Quá nhiều người, cơ hội lại quá ít, không có bối cảnh cùng nhân mạch, tỷ lệ thành công quá nhỏ, liếc nhìn mình ngày càng lớn tuổi, thật sự sẽ càng thêm tuyệt vọng.

"Vậy tới nhà hàng kia ăn cơm đi."

Lục Dương hỏi.

Suy nghĩ của hắn rất đơn giản, nếu như nhà hàng còn ở nơi này, liền mang Chu Đình Đình qua ăn một bữa.

"Nhà hàng cũng đóng cửa luôn rồi."

Chu Đình Đình nói ra.

"Được rồi."

Lục Dương có chút cạn lời.

Quầng sáng làm thuê của Chu Đình Đình có chút lợi hại a.

"Anh cười cái gì."

Chu Đình Đình liếc nhìn hắn một cái.

Lục Dương cười nói: "Anh có cảm giác, có phải em có quầng sáng sau lưng không, em nghĩ lại xem, cửa hàng điện thoại trước đây em làm, đóng cửa rồi, nhà hàng sau này, cũng đóng cửa luôn, còn có kiệm nét Kiến Đỏ, em vừa đi, tiệm nét cũng lập tức đóng."

"Ý anh là, em rất không may sao."

Chu Đình Đình mở to hai mắt mà nhìn.

Sau đó nói tiếp: "Nói lung tung, em không có xui xẻo, nếu không sao lại có thể gặp được anh."

Nghe nói như thế, Lục Dương sửng sốt, sau đó lộ ra nụ cười, nói ra: "Không phải, không phải, anh không nói em không may, ý của anh là, em có quầng sáng sau lưng, ai khi dễ em sẽ gặp xui xẻo, tên chủ quán nét chính là ví dụ tốt nhất."

"Vậy anh về sau phải tốt với em."

Chu Đình Đình vui vẻ cười cười, lời này nàng rất thích nghe.

"Nói như vậy giống như bây giờ anh không đối tốt với em vậy."

Trên phố có rất nhiều người, Lục Dương nắm lấy tay Chu Đình Đình, đem nàng kéo đến bên cạnh mình.

Chu Đình Đình một mực nhớ lại chuyện cũ, đem chuyện trước kia toàn bộ thổ lộ hết với Lục Dương, từ ngày đầu tiên nàng đến Miêu Thôn, tới khi nàng rời đi, đã xảy ra quá nhiều chuyện, nói đến ba ngày ba đêm cũng không nói hết....Nghe Chu Đình Đình kể kể, Lục Dương cũng nhớ lại.

Nhìn thoáng qua cái ngõ nhỏ đen sì.

Sau đó hắn phát hiện ra hai thân ảnh quen thuộc.

Không phải Cửu Nhi cùng tiểu tỷ muội thì còn có thể là ai.

Hắn kéo Chu Đình Đình đi tới, nhìn nhìn hai người nói ra: "Các ngươi ở đây làm gì đó."

Hai người vừa rồi một mực ở con hẻm nhỏ trò chuyện, tràng diện này giống như có chút quen thuộc, Lục Dương hoài nghi có phải các nàng trở lại nghề cũ rồi không.

"Ồ, là Lục lão bản.....cái này...Đây là bạn gái của ngươi sao."

Cửu Nhi có chút kinh ngạc nhìn Lục Dương.

Không nghĩ tới bọn hắn còn có thể gặp mặt.

Nhìn Chu Đình Đình lớn lên xinh đẹp như vậy, trên mặt Cửu Nhi cười cười, tiểu tỷ muội cùng nhìn trộm Chu Đình Đình mấy lần, có chút tự ti.

"Đúng vậy a, bạn gái của ta."

Lục Dương trả lời một câu.

Chu Đình Đình nhìn hai người trang điểm, cảm thấy hai người không phải là nữ nhân nghiêm chỉnh, nhéo nhéo lòng bàn tay Lục Dương, muốn hắn rời khỏi đây.

"Gần đây livestream thế nào."

Lục Dương đem tay Chu Đình Đình nắm chặt, không vội rời đi.

Hắn nhớ kỹ sau khi hoàn lương, hai người này một mực ở YY livestream mà, lúc ấy Lục Dương còn đi qua donate, nhìn bọn họ vẫn còn tốt chán.

Nhắc đến livestream.

Cửu Nhi thở dài, tâm tình có chút không tốt, nói: "Đừng nói nữa, hiện tại chúng ta không làm livestream nữa rồi."

"Đây có chuyện gì, không kiếm tiền nữa sao."

Lục Dương có chút kinh ngạc.

Mặc dù hiện tại ngành livestream này không hot như về sau, nhưng người làm nghề này hiện tại cũng rất ít, bên trong còn chưa cạnh tranh nghiêm trọng như vậy, theo đạo lý mà nói, muốn ăn no mặc ấm không phải vấn đề.

"Không có biện pháp, đắc tội với người ta rồi, tài khoản chúng ta đều bị nền tảng phong cấm, nói chúng ta không tuân thủ quy định livestream, kỳ thật chúng ta chả làm gì cả."

Bộ dạng Cửu Nhi đau khổ không thôi.

Khuê mật ở một bên khó chịu nói ra:" Nhất định là do Kim Liên làm trò quỷ, người nào không biết nàng có quan hệ mờ ảo với quản lý."