Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 899: 100 Vạn (2)




Đối phương nếu như nói, ít hơn một trăm vạn không cần nói chuyện, đoán chừng điểm mấu chốt cơ bản là một trăm vạn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn giá tiền này có thể lấy xuống...Kỳ thật cái giá này cũng coi như phù hợp, đừng nhin căn phòng này lớn mà tưởng nhầm, kỳ thật chỉ có tầng một là có ích, tầng thứ hai coi như quà tặng kèm, nếu tách lẻ bán riêng, khả năng cũng chỉ được hai mươi vạn.

"Một trăm vạn a, thật nhiều!"

Chu Đình Đình hít vào một hơi, hiển nhiên nàng đã bị cái giá tiền này làm cho kinh sợ.

"Coi như cũng được đi, dù sao cũng là nhà mặt tiền, cái giá tiền này cũng hợp lý, tầng trên coi như vừa bán vừa tặng rồi." Lục Dương cười cười.

Cũng bởi vì hiện tại giá nhà còn chưa tăng cao.

Kỳ thật giá tiền này đã rất tiện nghi.

Nếu để thêm vài năm.

Loại phòng cũ này, không có hai triệu, cũng đừng nghĩ lấy được...Chỉ là không biết nơi này có giải tỏa không, nếu như giải tỏa đi nơi khác, thì với căn phòng hai trăm mét vuông này, cũng đủ để sinh ra một tên phú nhị đại.

Chu Đình Đình đem nước khoáng trả lại cho Lục Dương, lại ở trong túi mình tìm tìm, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng xây dựng, đưa cho Lục Dương.

"Đây là...."

Lục Dương có chút tò mò.

Hắn vốn không có ý định cho Chu Đình Đình bỏ tiền đấy.

Chu Đình Đình nhìn tấm thẻ, trong mắt hiện lên vài phần không nỡ, nhưng vẫn cưỡng ép quay đầu sang nơi khác, nói ra: "Trong tấm thẻ này vừa vặn có một triệu, đợi chút nữa anh hãy dùng số tiền này mà mua lại cửa hàng đi."

"Một triệu?"

Lục Dương cầm lấy tấm thẻ nhìn nhìn, thật sự nhìn không ra, tấm thẻ cùi bắp này vậy mà có nhiều tiền gửi như vậy, hắn giật mình nói: "Sao lại có nhiều tiền như thế."

"Tiếp kiệm a."

Chu Đình Đình lặng lẽ nhìn thoáng qua tấm thẻ, nói ra: "Hai năm nay, lợi nhuận từ việc bán quần áo, em đều để vào trong đó...Tới nay mới chỉ được bảy tám chục vạn, còn có tiền chơi game mà em kiếm được, hiện tại em dùng 2 tổ đội, một tháng có thể kiếm được hơn một vạn, để vào cùng một chỗ nên nhiều như vậy."

Lục Dương hoàn toàn không nghĩ tới, không đến hai năm, Chu Đình Đình đã tiếp kiệm được nhiều như thế, đổi lại hắn, cũng không làm được.

Khá lắm.

Chu Đình Đình quả thật là bà hoàng tiếp kiệm mà.

Một trăm vạn, cứ như vậy mà tiếp kiệm được.

"Em đem toàn bộ tiền đưa cho anh, vậy em ăn gì?" Lục Dương nhịn không được hỏi.

Chu Đình Đình chớp chớp hai mắt nói ra: "Anh quên tiền thuê nhà ở bên Miêu Thôn sao, Hùng đại tỷ mỗi tháng đều đem tiền thuê nhà bên kia giao cho em...Số tiền này, cũng đủ để em sinh hoạt rồi."

Nếu như Chu Đình Đình không nhắc tới, Lục Dương thật đúng quên mất mình còn có nhà cho thuê ở phía Miêu Thôn, tiền thuê mỗi tháng cũng được nghìn tệ.

Lúc trước hắn mua tòa nhà kia, cũng vì đợi nó giải tỏa, giống như Siêu ca làm một tên phú nhị đại mới nổi, bất quá, lấy thân gia của hắn bây giờ, đã không còn quan tâm đến chút số tiền đấy nữa rồi.

"Một tháng, sinh hoạt hơn nghìn tệ, quá ít đi"

Lục Dương có chút thương tiếc nhìn Chu Đình Đình.

Khó trách hơn một năm qua, nàng không thêm được chút miếng thịt nào, nguyên lai đem tiền tiết kiệm hết.

"Nghìn tệ đã đủ sống rồi!"

Chu Đình Đình lắc đầu, nói tiếp: "Anh quên, thời điểm em ở Miêu Thôn, tiền lương một tháng cũng chỉ hơn nghin tệ mà thôi, còn phải trả tiền nhà, mua đồ ăn...Hiện tại không còn phải trả tiền thuê, ăn cơm có thể về nhà nấu, một nghìn một tháng căn bản tiêu không hết...Em cảm giác, quãng thời gian này của mình giống như thần tiên vậy."

"Đó là do em quá dễ dàng thỏa mãn."

Lục Dương cười cười.

Nhẹ nhàng đem Chu Đình Đình ôm vào lòng.

Chu Đình Đình nhìn xung quanh một vòng, phát hiện có người nhìn bọn họ, da mặt hơi chút đỏ lên.

Lục Dương không quan tâm nhiều như vậy, đem tấm thẻ nhét vào tay Chu Đình Đình, nói ra: "Tiền này là do em vất vả kiếm được, không cần lấy ra mua cửa hàng, em cứ tiếp tục giữ đi, vạn nhất về sau có chuyện gì, cũng có thể lấy ra xoay sở."

"Không được, không được, quá nhiều tiền rồi, đặt ở trên người, em ngủ không yên..Anh cứ cầm lấy mà dùng đi."

Chu Đình Đình đẩy đẩy tấm thẻ, căn bản không nhận.

Nhìn bộ dạng kiên trì của nàng, Lục Dương cũng không cố nữa, thu hồi lại tấm thẻ, nói ra: "Vậy cửa hàng này phải đứng tên của em, chuyện này không thể cự tuyệt!"

Chu Đình Đình còn muốn nói gì, nhưng bị Lục Dương trừng mắt liếc nhìn, liền hầm hực nén lại.

Ước chừng khoản 40 phút sau.

Thời điểm Lục Dương do dự có nên gọi điện thoại thúc giục hay không, thì một chiếc xe điện lái tới, trên xe là một trung niên nam nhân, ước chừng hơn bốn mươi tuổi, tóc có chút thưa thớt, làn da ngăm đen, giống như là mới đi du lịch từ xích đạo trở về, bất quá, nhìn trang thiết bị trên chiếc xe điện, Lục Dương đã hiểu vì sao rồi.

Phía trước xe điện có để một cái túi đựng cần câu, phía sau là một cái hộp câu cá, bên cạnh là cái lưới, nhìn lưới còn chảy nước, xem ra mới đi câu về, bất quá bên trong hộp cũng không có con cá nào cả, xem ra hôm nay ra về tay không rồi.

Đây là một lão dân câu!

"Ngươi là chủ cửa hàng này sao?"

Thấy nam nhân đứng ở cửa nhìn xung quanh, Lục Dương cùng Chu Đình Đình đi tới.

"Là ta, là ta, mới vừa rồi là các ngươi gọi điện sao?"

Nhìn Lục Dương cùng Chu Đình Đình, chủ nhà nhíu nhíu mày.

Hai người này quá trẻ tuổi, hắn có chút không tin đối phương có thể lấy ra một trăm vạn, nếu không có nhiều tiền như vậy, bản thân chạy về một chuyến vô ích rồi.

"Chúng ta muốn mua cửa hàng này, đi vào trong rồi nói."

Lục Dương nhìn nhìn cửa hàng.

"Đi đi."

Dù sao cũng đã trở về, chủ thuê nhà cũng chỉ có thể đồng ý, vạn nhất nếu bạn được thì sao. Lấy ra chìa khóa, mở khóa chữ U, sau khi vào nhà, chủ thuê nhà mới lên tiếng: "Các ngươi nhìn đi, nơi này khá lớn, còn có tầng hai, trên cơ bản mua một tặng một rồi."

"Không sai!"

Lục Dương nhìn xung quanh một vòng.

Trong phòng tương đối rộng rãi, tỉ lệ không gian có thể sử dụng rất lớn, thích hợp để mở cửa hàng bán quần áo.

Chu Đình Đình vừa vào cửa liền quan sát bốn phía, hiển nhiên nàng đối với chỗ này cũng tương đối hài lòng.

"Muốn lên tầng hai nhìn chút không?"

Lão bản chỉ phương hướng cầu thang.

"Được rồi, đợt lát nữa nhìn sau, chúng ta chọn nơi này chủ yếu là vừa ý tầng một, căn nhà này có đầy đủ giấy tờ chứ?"

Lục Dương hỏi.

Vì để trách cho sau này khỏi tranh chấp, giấy tờ đầy đủ là điều kiện tiên quyết để mua nhà, nếu không sau này lại mệt mỏi với tòa án...

Chủ thuê nhà vốn đang để ý ngoài cửa, thấy không ai động đến ngư cụ của mình, lúc này mới vào trong một căn phòng, mở ngăn tủ, từ bên trong lấy ra một tệp hồ sơ, rồi lấy ra đồ vật bên trong, chính là giấy tờ chứng nhận của căn nhà này.

Nhìn thấy cái này, Lục Dương liền suy đoán, căn phòng này đoán chừng lúc trước có không ít người đến xem qua, hơn nữa, lấy tính cách của chủ thuê nhà, đoán chừng là người không thích phiền toái.

Đây coi như là một tin tức tốt.

"Ta nói với ngươi, giá cả không cần bàn, lúc trước ngươi cũng nghe rồi, ít hơn một trăm vạn ta sẽ không bán, cũng đừng có mà trả giá, chỉ tổ lãng phí thêm thời gian, còn nữa, căn phòng này của ta tuổi có chút lớn, khó có thể vay được, nếu ngươi muốn chơi chiêu vay rồi mua nhà, thì chuẩn bị tâm lý thất bại sẵn đi."

Vừa nói, chủ thuê nhà vưa đem giấy tờ đưa cho Lục Dương.

Lục Dương nhận lấy nhìn xem.

Bởi vì có kinh nghiệm nhiều lần mua phòng, nên hiện nay hắn rất thành thạo, nhìn qua mấy lấy, liền biết căn phòng này có đầy đủ giấy tờ, có thể sang tên, hắn nhẹ gật đầu, nói ra: "Một trăm vạn đúng không, đồng ý, ta toàn bộ thanh toán cho ngươi, bất quá, chúng ta phải mau chóng hoàn thành thủ tục sang tên."

"Thật sự?"

Nghe nói như thế, chủ thuê nhà kinh ngạc không thôi.