Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 869: Lần Đầu Đến Nhà




Chung cư Hoa Đình, tầng sáu.

Từ trong phòng ngủ đi ra, Lục Dương đi tới phòng bếp, mở tủ lạnh lấy ra một Câu kỷ tử hoang dã.

Bỏ vào trong ly nước sôi.

Thổi thổi vài cái, Lục Dương cẩn thận thưởng thức.

Trong phòng.

Quần áo rơi vãi dưới đất.

Trần Thu Nguyệt dựa lưng vào tường, lộ ra nửa bộ ngực sữa, mái tóc màu vỏ quýt, như là thác nước rũ xuống bên người, dây vai áo hạ xuống chỗ khủy tay, lộ ra bả vai trắng như tuyết.

Nhìn thoáng qua Lục Dương đang đứng dựa ở cửa, lại nhìn chén nước trên tay Lục Dương, trần Thu Nguyệt cười cười, nói ra: "Ơ, anh lại uống nữa à."

"Nước dưỡng sinh, dưỡng sinh, em hiểu không..."

Lục Dương trừng mắt nhìn nàng.

Nhiều ngày không gặp, nữ nhân này khẳng định mang trong lòng tâm lý trả thù, vì vậy vừa rổi nhảy rất hết sức.

Cũng may hắn cũng trẻ tuổi cường tráng, mới không chịu lộ ra thất bại, bảo vệ tôn nghiêm của nam nhân.

"Nhiều ngày như vậy không gặp anh, em còn tưởng anh bị ả nào vắt khô, cắt thận." Trần Thu Nguyệt chỉnh chỉnh lại dây áo, trong mắt hiện lên vẻ khiêu dụ.

"Ha ha, đối phó em, chỉ cần dùng một thận là đủ rồi."

Lục Dương tự nhiên cũng không sợ đối phương.

Hắn chỉ coi trọng bảo dưỡng thân thể, cũng không có nghĩa là sức chiến đấu hắn thấp, không thấy sau một trận chiến giang khổ, hắn vẫn có thể nhẹ nhàng xuống giường pha nước, Trần Thu Nguyệt chỉ có thể nằm ỳ trên giường sao?

Ai thắng ai thua, nhìn một phát là biết ngay.

"Đi, giúp em cầm bánh anh đào tới đây.."

Trần Thu Nguyệt chỉ chỉ bên ngoài.

Bánh hoa anh đào tự nhiên là do Lục Dương từ Giang Thành mang về, sau khi trở về, hắn đem bánh chia làm mấy phần, chỉ cần có quan hệ với hắn, đều tặng chút qua, coi như là tặng quà.

Trần Thu Nguyệt được tặng nửa hộp, ăn vài ngày còn thừa lại mấy cái.

Lục Dương đi ra ngoài, đem mấy cái bánh còn dư lại cầm tới, đặt ở trên giường.

Trần Thu Nguyệt cầm lấy một cái, mở ra bao bì, cắn nửa cái bánh, sau đó nói: "Vẫn có chút đói."

"Trưa nay muốn ăn gì?"

Lục Dương hỏi.

"Anh xem trong tủ lạnh có gì thì làm, làm đơn giản một chút, dù sao em cũng không thể vào bếp giúp anh." Trần Thu Nguyệt vừa ăn bánh vừa nói.

Thể lựa của nàng đã tiêu hao nghiêm trọng, hiện tại toàn thân không nhúc nhích nổi.

"Tủ lạnh hình như không còn gì rồi.."

Vừa rồi thời điểm mở tủ lạnh lấy Câu kỳ tử, Lục Dương cũng nhìn vào bên trong, chỉ có mấy quả trứng gà ta, còn có mấy cọng rau, một miếng thịt ba chỉ, những thứ khác đều không có.

Thời điểm Lục Dương không có ở đây, Trần Thu Nguyệt cũng rất ít tới nơi này nấu cơm, dù sao, ở bên ngoài nấu cơm cũng quá cực khổ đi, vẫn là ăn cơm ở trường học đơn giản nhất.

"Tùy tiện đi."

Trần Thu Nguyệt cũng không muốn đứng lên đi ăn.

"Vậy được."

Lục Dương cũng không có nhiều lời.

Điều kiện tuy rằng có chút hơi đơn sơ, nhưng cũng không ngăn cản được hắn, nhớ ngày đó, thời điểm hắn một mình thuê phòng ở ngoài, chỉ có một nồi cơm điện, nhưng vẫn như cũ giày vò ra được mấy món.

Lại uống vài ngụm nước, Lục Dương đem ly đặt lên bàn trà, đi vào phòng bếp.

Trước từ trong tủ lạnh lấy ra mấy quả trứng gà.

Lại đem rau cầm tới, đem mấy phần hư loại bỏ, chỉ dư lại một chút, sau đó đặt ở trong chậu, ý định rửa sạch.

Lục Dương đinh làm hai món ăn, một món trứng gà gấp, một món thịt xào rau, tài liệu vừa đủ, cũng đủ hai người ăn.

Trước tiên đem cơm nấu, sau đó thả trứng gà vào trong nồi cơm, Lục Dương mới bắt đầu xử lý thịt cùng rau.

Hơn nửa canh giờ sau.

Lục Dương đem hai món ăn làm xong, thịt xào rau rất thơm, trứng gà cũng vô cùng ngon, cơm trong nồi cũng vừa nhảy, nhìn thoáng qua phòng ngủ, Lục Dương định kêu Trần Thu Nguyệt ra ngoài ăn cơm, nhưng vừa đúng lúc này, điện thoại vang lên.

Nhìn qua, là Lữ Tiểu Bạch gọi tới.

Sau khi hắn mua điện thoại cho Lữ Tiểu Bạch, liền cũng mua cho nàng một cái sim, cũng đem số của mình lưu vào, lần trước thời điểm mất đi PS3, nha đầu này có gọi tới hắn kể khổ.

"Tiểu nha đầu này, gọi ta làm gì?"

Lục Dương nhìn lịch trên điện thoại, mới hơn mười giờ năm mươi, hôm nay vừa vặn là chủ nhật.

Lau lau tay, đi đến ban công, nhận nghe điện thoại.

"Dượng, sao lúc này mới nghe vậy."

Trong điện thoại, Lữ Tiểu Bạch phàn nàn nói, vừa rồi điện thoại vang lên rất lâu, Lục Dương mới nhận.

"Có chuyện gì?"

Lục Dương thản nhiên nói.

"Ài, thực không có ý nghĩa.." Lữ Tiểu Bạch cằn nhằn một câu, sau đó mới lên tiếng: "Dượng, bà nội ta muốn mời dượng đến ăn cơm.."

"Cái gì!"

Hai tay Lục Dương run lên, điện thoại thiếu chút nữa ném ra ngoài.

Bà nội Lữ Tiểu Bạch, còn không phải là mẹ của Lữ Tiểu Vũ?

Bà sao lại mời mình đi ăn cơm?

"Lữ Tiểu Bạch, ngươi không phải là đang nói đùa chứ, ngươi nếu dám gạt ta, lần sau đừng có hy vọng ta mua đồ cho ngươi." Lục Dương cảnh cáo nói, nha đầu Lữ Tiểu Bạch kia, là một con nhóc tinh quái, so với Lữ Tiểu Vũ còn khó đối phó hơn, cũng không biết câu nào nha đầu này nói ra mới là sự thật.

"Ai nha, ai nha, dượng, cháu lừa dượng làm gì, ai gạt làm con chó nhỏ, thật mà."

Nghe được Lữ Tiểu Bạch nói như vậy, Lục Dương mới xác định nàng không phải nói bậy, hắn suy nghĩ một chút, hỏi: "Lúc nào?"

"Trưa nay."

Lữ Tiểu Bạch nói ra.

Trưa nay?

Lục Dương không nghĩ tới lại vội vàng như vậy.

Hiện tại đã sắp mười một một giờ rồi, theo đạo lý mà nói, muốn mời một người ăn cơm phải nói sớm, bất quá, nghĩ lại, cũng không quá kỳ quái, dù sao thân phận của hắn bây giờ, cũng là sinh viên đại học, mà nhà Lữ Tiểu Bạch lại ở căn hộ công nhân viên chức, giờ này bảo Lữ Tiểu Vũ truyền tin cho hắn, cũng có thể tới kịp...

"Dượng, ngươi mau tới đây, bà nội ta lòng dạ rất hẹp hòi, hôm nay nàng cố ý mua nhiều đồ ăn, ngươi nếu không tới, nhất định sẽ bị chửi cả đời..."

"Không cần ngươi nói."

Lục Dương suy nghĩ một chút, còn nói thêm.

"Chờ tí, tí nữa ta qua."

"Vậy Dượng có biết nhà ta ở đâu không? Có cần cháu chạy ra đón?"

"Không cần, ngươi thành thật ở trong nhà đi, ta biết đường."

"A tốt lắm, dượng, bà nội ta còn không biết chuyện ta có điện thoại, dượng tạm thời phải giữ bí mật dùm ta, không thể tiết lộ a."

"Biết rồi."

Không tiếp tục nghe Lữ Tiểu Bạch lầm bà lầm bầm dặn dò, Lục Dương trực tiếp cúp điện thoại, từ ban công đi vào, nhìn thấy cửa phòng ngủ mở ra, Trần Thu Nguyệt đeo dép lê ra ngoài.

"Nói chuyện với ai vậy?"

Trần Thu Nguyệt hỏi.

"Một đứa nhóc."

Lục Dương trả lời.

Sau đó đem hai món ăn dọn lên bàn cơm, nói ra: "Đồ ăn anh làm xong rồi, đủ để em ăn, giữa trưa có người mời khách anh, anh không ăn cơm cùng với em được."

"Người nào mời khách?"

Trần Thu Nguyệt nhìn qua đồ ăn bốc hơi, nghi ngờ hỏi.

"Hỏi nhiều như vậy làm gì?"

Lục Dương chẳng muốn giải thích.

"Là nữ nhân phải không?"

Trần Thu Nguyệt lần nữa hỏi.

Lục Dương ở trên thân Trần Thu Nguyệt đánh giá một hồi, sau đó nói: "Em đang lo lắng gì vậy, coi như là nữ nhân, em cảm thấy anh bây giờ còn đủ khí lực làm gì sao?"

"Phốc."

Nghe được Lục Dương nói lời này, Trần Thu Nguyệt bật cười, nàng cảm giác mình nghĩ hơi nhiều, lương thực với thuế đều nộp, quả thực không có gì phải sợ.

Mang theo chén từ trong tủ ra.

Mở ra nồi cơm điện, làm cho hơi nóng bốc ra một tí, mới lên tiếng: "Vậy anh đi sớm về sớm."

"OK."

Là một dấu ok, Lục Dương trở về phong thay đồ, sau đó mở cửa, căn cứ vào kinh nghiệm trước đây, cả chiều này của Trần Thu Nguyệt, sẽ ở trong phòng để ngủ.

Rời khỏi cư xá.

Lục Dương lâm vào thế khó xử.

Lần đầu tiên đến nhà Lữ Tiểu Vũ.

Có nên mang theo gì không?