Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 866: Phong Cấm (1)




"Dì nhỏ, dì đừng lo lắng, bác sĩ đã nói chỉ cần uống thuốc thường xuyên sẽ không chuyển biến xấu, cậu nhỏ bên kia sẽ lo việc uống thuốc cùng ăn uống..."

Lục Dương cắn quả táo nói ra.

Trên mặt Tiền Bình hiện ra nét lo lắng, nói ra: "Như thế nào lại đột nhiên bị bệnh, trước kia thân thể của bà cũng không tệ lắm mà."

"Mẹ đã hơn bay mươi tuổi, lão nhân lớn tuổi, thân thể có chút ít bệnh tật cũng là điều dễ hiểu, cái này không cách nào tránh khỏi, cũng may có tiểu Dương phát hiện sớm, mang tới bệnh viện kiểm tra, chuyện có lẽ không sao..."

Lâm Đại Lâm an ủi.

"Sáng mai chúng ta lên thị trấn nhìn cái."

Tiền Bình vẫn có chút không yên lòng.

"Được được, sáng mai chúng ta đóng cửa sớm, nếu không, ngày mai nghỉ bán luôn cũng được..." Lâm Đại Lâm không nói gì, hắn hiểu được lo lắng của thê tử.

"Vẫn là bán đồ xong rồi đi, không cần đi qua sớm, giống như lời Tiểu Dương nói vậy, không được ăn nói lung tung."

Tiền Bình nói ra.

"Vậy cũng được."

Lâm Đại Hải nhẹ gật đầu.

...

''Dì nhỏ, muội muội Tiểu Vũ, có phải sắp thi tốt nghiệp rồi không?"

Lục Dương thay đổi chủ đề.

Tiền Biền hồi đáp: "Đúng vậy a, cũng không biết thi đại học thế nào, có thể đậu vào đại học cháu đang học, dì và dượng đã hài lòng..."

Lục Dương cười nói: "Khó mà rớt được, trường học của cháu chỉ là một trượng loại hai, hơn nữa, trong loại hai vẫn tương đối xếp hạng thấp, thành tích của Tiểu Vũ lại tốt như vậy, chỉ cần thi như bình thường, đậu vào trường tốt không có vấn đề lớn."

"Nếu có thể đậu thì tốt quá." Tiền Bình hiển nhiên không tin lắm: "Đợi Tiểu Vũ có thành tích xong, thời điểm đăng ký nguyện vọng, cháu là ca ca phải giúp đỡ nàng, nha đâu kia, ngoại trừ học tập thì không biết gì cả..."

"Chuyện này đương nhiên rồi, đến lúc đó cháu sẽ đề cử cho nàng mấy trường học tốt." Lục Dương nhẹ gật đầu, sự tình của em họ, đương nhiên phải giúp đỡ, huống chi việc này chỉ là tiện tay mà thôi.

Sau khi ngồi ở nhà dì nhỏ nửa giờ, ăn hai quả táo, uống một chén nước, đợi đến thời điểm năm giờ, Lục Dương mới đứng dậy, nói ra: "Dì nhỏ, Tiểu Vũ sắp tan học, cháu tới thăm nàng một chút, đi trước đây."

"Gấp cái gì chứ, ăn cơm tối đã, cháu muốn gặp tiểu Vũ thì buổi tối ở lại một đêm, nhà dượng còn nhiều phòng trống, dì nhỏ của ngươi đang ở trong bếp làm đồ ăn kìa."

Lâm Đại Lâm vội cản lại.

Lục Dương khoát tay áo, nói ra: "Không được rồi, sáng mai còn phải trở về sớm, cháu đi thăm tiểu Vũ, có gì cùng nàng đi ăn luôn,.."

Nói xong, Lục Dương đi ra phòng khách.

Dì nhỏ nhìn thấy Lục Dương đi ra, cũng từ trong phòng bếp ra ngoài.

Lục Dương đem câu trước nói lại.

"Dì nhỏ, cháu đi thăm Tiểu Vũ, chờ lần sau cháu đến, sẽ ở lại ăn cơm."

"Cái đứa nhỏ này, ăn một bữa cơm thôi mà, ăn ở đâu không phải là ăn."

"Đây không phải để cho tiểu Vũ cô đơn sao? Lần này không tới thăm nàng, đoán chừng lần tiếp theo phải đợi nàng thi đại học, thôi, cháu đi trước đây...Ngày mai nhà dì có lên thị trấn, có thể gọi cho cha cháu tới đón, dạo này ông rất rảnh rỗi đấy."

Lục Dương kiên trì rời đi, Tiền Bình cùng Lâm Đại Lâm cũng đành chịu, chỉ có thể tiễn hắn tới cửa, Lục Dương mở cửa xe, hướng phía trường cấp ba thị trấn Song Cát đi tới.

Trường cấp ba Song Cát ngay tại cuối con đường này.

Chỉ dùng thêm mấy phút đồng hồ, Lục Dương liền đến nơi.

Thời gian tan học buổi chiều tương đối ngắn, Lâm Tiểu Vũ không kịp về nhà, vì vậy sẽ ra ngoài trường học mua ít đồ ăn, nên chỉ cần đợi nàng ở bên ngoài là có thể gặp.

Thời điểm Lục Dương tới đây, vừa vặn gần đến thời gian tan học, hắn đem xe ngừng trước cổng trường, ở bên ngoài chờ đợi.

Lâm Tiểu Vũ không có điện thoại, khẳng định không cách nào liên hệ, Lục Dương cũng chỉ có thể đợi nàng đi ra, học sinh ngoại trú ở trường cấp 3 Song Cát cũng không phải rất nhiều, rất dễ dàng có thể nhìn thấy người bản thân cần đợi.

Đợi khoản mười phút, chợt nghe thấy thanh âm tan trường truyền đến, Lục Dương hạ cửa sổ xe xuống, nhìn phương hướng cổng trường.

Cửa chính trường học vẫn luôn bị khóa chặt, chỉ mở ra một lối nhỏ, bên cạnh có hai vị lão sư đứng đấy, đợi đến lúc học sinh tới đây, liền bắt đầu kiểm tra thẻ chứng nhận.

Tuy rằng thời gian tan học buổi chiều chỉ có một chút, nhưng cũng chỉ có học sinh ngoại trú là có thể ra vào, còn học sinh nội trú phải ở trong trường học ăn cơm, không cho phép ra ngoài.

Lục Dương đợi một hồi.

Liền thấy được Lâm Tiểu Vũ.

Lâm Tiểu Vũ cùng một bạn học nữ đan tay nhau ra ngoài, trên tay còn lại còn cầm giấy chứng nhận ngoại trú.

"Tiểu Vũ."

Nhìn thấy đối phương từ trong trường học đi ra, Lục Dương liền hô một tiếng.

Lâm Tiểu Vũ nghe được giống như có người kêu tên mình, nhìn xung quanh một vòng, sau đó phát hiện Lục Dương từ trên xe bước xuống, nàng mở to hai mắt, trên mặt vui vẻ, nói với bạn học nữ bên cạnh một câu, liền vội vàng chạy tới.

"Anh họ, sao anh lại ở đây?"

"Đây không phải tới thăm ngươi một chút sao."

Lục Dương cươi cười.

Nhìn thân thể của em họ, có thể là bởi vì sắp tới kì thi tốt nghiệp, nên áp lực học tập rất lớn, thân thể Lâm Tiểu Vũ có gầy đi một chút, khi còn bé thân thể nàng đã yếu đuối nhiều bệnh, sau khi đến trường vất vả lắm mới có chút thịt, bây giờ lại gầy gò rồi.

"Trường học được nghỉ sao?"

Lâm Tiểu Vũ hỏi.

"Không có, trường học không có tiết, ta chỉ rảnh ngày hôm nay, ngày sau còn phải quay về." Lục Dương giải thích nói.

"Hâm mộ anh họ quá đi, sinh viên đại học thật quá thoải mái, chúng em dạo gần đây khẩn trương chết đi được." Lâm Tiểu Vũ hâm mộ nói.

Nhìn thoáng qua cách đó không xa, bạn học Lâm Tiểu Vũ vẫn còn đang đợi nàng, Lục Dương cũng không có nhiều chuyện để ôn, nói ra: "Đi thôi, ta dẫn ngươi đi ăn chút gì, kêu cả bạn học kia của ngươi đến đi."

"Tốt."

Lâm Tiểu Vũ cũng không khách khí, miệng liền đáp ứng.

Sau đó chạy tới bạn học nói vài câu, bạn học nhìn lại phương hướng Lục Dương, do dự một chút, nhẹ gật đầu.

"Nàng gọi là Diệp Mai, bằng hữu tốt nhất của em."

Lâm Tiểu Vũ giải thích.

"Xin chào, ta là Lục Dương, là biểu ca của Lâm Tiểu Vũ." Lục Dương tự mình giới thiệu mình một chút, sau đó lại hỏi Lâm Tiểu Vũ, nói ra: "Các ngươi muốn ăn gì..."

"Ăn gà chiên..."

Lâm Tiểu Vũ chỉ chỉ cửa hàng nằm đối diện với trường học, trong ánh mắt tràn đầy vẻ chờ mong. Nàng đã thích gà ở quán này lâu rồi, chỉ là tiền tiêu vặt không đủ, một mực không có cơ hội nếm thử.

"Được."

Lục Dương trực tiếp đồng ý.

Hắn cũng mặc kệ quán gà này có an toàn vệ sinh thực phẩm hay không, còn trẻ không cần cố kỵ nhiều như vậy, chỉ cần mình thích ăn là được rồi...

Ba người cùng tiến vào quán gà chiên, Lục Dương kêu ba phần gà, lại mua thêm một đĩa khoai tây chiên, gà bắp rang, cùng Hamburg, cuối cùng kêu cho Lâm Tiểu Vũ cùng bạn học của nàng mỗi người một ly trà sữa.

Trong tiệm không có mấy khách nhân, rất nhanh đồ ăn của Lục Dương được dọn lên.

Lâm Tiểu Vũ ăn rất ngon miệng.

Diệp Mai đoán chừng vì có chút khẩn trương, nàng nhai nuốt từ từ hết sức thanh tú.

"Anh họ, anh cố ý đến đây thăm em sao?"

Lâm Tiểu Vũ vừa ăn gà chiên vừa nói.