Hai người rất nhanh rời khỏi, lưu lại một đám người đang thẫn thờ, hoài nghi nhân sinh.
Lý Triệt Viễn triệt để bối rối.
Tống Giai ưu thích nam nhân cặn bã? Như thế nào không nói sớm một chút, sớm biết như vậy, hắn đã không chia tay người yêu của mình, còn đến trước mặt Tống Giải, thể hiện nét cuốn hút cặn bã.
Hội hận a!
Lý Triết Viễn tức giận đấm ngực, giậm chân, chảy xuống nước mắt hối hận.
Lâm Viện Viện bây giờ mới phục hồi tinh thần, nhìn thấy Tống Giai và Lục Dương đã biến mất, nàng lại bị bỏ rơi rồi.
"Học trưởng, ngươi còn cần bữa sáng này không?"
Lâm Viện Viện nhìn thấy túi bánh bao với ly sữa đậu nành đặt trên ghế, hỏi.
"Không cần."
Lý Triết Viễn như người mất hồn, còn quan đâu bánh bao với không bánh bao nữa đâu, hắn lủi thủi rời đi, sự tình hôm nãy sẽ rất nhanh truyền đi, hắn sắp bị cả khoa y học chê cười rồi.
"Cảm ơn."
Lâm Viện Viện cầm lấy túi giấy, lấy ra một cái bánh bao, một hơi cắn hết nửa cái, lại nhai nhai, lại lo lắng cho Tống Giai, nàng đi cùng Lục Dương sẽ không bị khi dễ chứ.
Từ ký túc xá đi ra con đường nhỏ.
Trầm mặc một lúc thật lâu, Tống Giai mới mở lời :"Có muốn ta giải thích với bạn gái ngươi không, nếu như truyền đến tai bạn gái ngươi thì không tốt lắm."
Lục Dương lắc đầu :"Không cần, nàng cùng ngươi giống nhau, đều phi thường độ lượng."
Tống Giai trừng mắt liếc hắn một cái: "Mới vừa rồi ta nói giỡn đấy, ta không có một chút độ lượng nào đâu, nếu bạn trai ta dám một chân đứng hai thuyên, ta sẽ xé xác hắn !"
Tống Giai làm một động tác cắt cổ.
Lục Dương cảm thấy cổ mình cùng thân dưới có chút lạnh lạnh, không biết Tống Giai rốt cuộc muốn cắt cổ nào, suy nghĩ về bản thân của mình, còn có Quan Nguyệt, Từ Thi, Trần Thu Nguyệt,...Lục Dương thở dài một hơi, bản thân mình không hề đứng hai thuyền.
"Ta nói cho ngươi biết, không người phụ nữ nào lại muốn chia sẻ người mình yêu với người khác, nếu như có thì cũng là do quá yêu mà thôi." Tống Giai đa sầu đa cảm nói.
"Vì sao lại nói như vậy?"
Lục Dương nhìn nàng.
Tống Giai hừ một tiếng: "Ta chỉ muốn làm người nào đó bớt cặn bã đi thôi."
Lục Dương suy nghĩ một chút, bản thân mình là người tốt, chắc nàng nói người khác rồi.
Hắn vừa cười vừa nói: "Chắc là Lý Triết Viễn đã triệt để từ bỏ rồi, về sau sẽ không làm phiền ngươi nữa đâu."
Lục Dương nghĩ đến biểu lộ lúc rời đi của đối phương, bản thân thiếu chút nữa bật cười.
"Ừ." Tống Giai gật đầu: "Vì cảm ơn sự giúp đỡ của ngươi, bữa sáng hôm nay ta mời."
"Tốt."
Tầng hai nhà hàng.
Tống Giai gọi mười cái bánh bao, Lục Dương ăn ba cái đã bắt đầu không chịu, sau đó chỉ có thể ngồi nhìn Tống Giai đem bảy cái còn lại nhét vào bụng, thuận tiện còn uống thêm một chén nước gạo.
Bánh bao cũng không phải loại bánh bao chay, nhỏ xíu, mà là bánh bao nhân thập cẩm, cái nào cái nấy to như nắm đấm.
Ngẫu nhiên có ánh mắt nam sinh lặng lẽ nhìn tới, lại bị sức ảnh của Tống Giai hù cho một trận.
Còn có một nam sinh ăn mặc mộc mạc, nhìn thấy cảnh này liền đứng dậy rời đi, có thể hắn cảm thấy nếu mình còn ở đây mà được học tỷ này coi trọng, cho dù có đến được với nhau nhưng về sau hắn nuôi cũng không nổi.
"Hiện tại ta rất hoài nghi, ngươi không nhận bữa sáng của Lý Triết Viễn có phải do nó quá ít hay không?" Lục Dương nhìn thẳng mặt Tống Giai, nghiêm túc hỏi.
Hắn quen biết nhiều người như vậy, nhưng sức ăn của Tống Giai cũng thuộc loại khó tìm, thật sự khó có thể tưởng tượng nổi, nàng ăn nhiều như vậy mà vẫn bảo trì được dáng người hoàn mỹ này sao.
Cái này rất phản khoa học!
"Nói linh tinh gi đấy."
Nhìn thầy Lục Dương nhìn nàng, Tống Giai cũng mặc kệ, tiếp tục uống thêm một bát cháo, xoa xoa cặp môi đỏ mọng, nói tiếp: "Ta muốn đi phòng thì nghiệm, buổi sáng còn thí nghiệm chưa làm."
"Ừ, đi đi."
Lục Dương cũng đứng dậy.
Một lát sau, Tống Giai lại nhìn thấy Lục Dương đi theo mình, vừa rồi ngươi không hiểu lời ta nói hay sao?
"Ngươi đi theo ta làm gì?"
"Yên tâm, ta không phải đi theo ngươi đến phòng thì nghiệp, ta đi tới vườn khởi nghiệp, vừa vặn tiện đường mà thôi."
"Đi vườn khởi nghiệp làm gì?"
"Ngươi cũng không phải bạn gái ta, hỏi nhiều như vậy để làm gì?"
Lục Dương không muốn chuyện gì cũng kể cho Tống Giai, nam nhân vẫn phải giữ lại một tí cảm giác thần bí.
"Thích thì hỏi đấy."
Nhìn thấy Lục Dương đi tới tòa nhà cao ốc khu A, Tống Giai mới xác đinh Lục Dương không nói đùa, trong miệng lẩm bẩm nói một câu.
Thời gian còn sớm, công ty vẫn chưa có một ai, Lục Dương nhập mật khẩu, đi vào phòng làm việc của mình.
Mở ra file ngày hôm qua viết dở, hắn tiếp tục hoàn thiện kịch bản manga.
Trạng thái tập trung tuyệt đối, giúp Lục Dương có hiệu suất làm việc vô cùng cao.
Bất tri bất giác, đã qua hai giờ.
Xoa xoa cổ tay có chút đau nhức.
Lục Dương nhìn đồng hồ, đã chín giờ hơn rồi.
Thời gian đi làm của công ty là từ thứ hai đến thứ 7, chủ nhật được nghỉ, Lục Dương cũng không muốn ở phương diện này bóc lột sức lao động, nhưng nếu như nhân viên mối kiêm được nhiều tiền, vẫn cần phải tăng ca.
Đi ra văn phòng.
Nhân viên đã đến đầy đủ.
Trần Dư đang gõ bàn phím, mấy người còn lại thì vẽ tranh.
"Chủ tịch."
Hà Nghề tập trung một hồi, mới phát hiện ông chủ đã đến bên cạnh mình, nàng cầm ra bản vẽ vừa hoàn thiện, yếu ớt hỏi: "Chủ tịch, ngài xem.. như vậy được không?"
Hà Nghệ vẽ một nhân vật rất tuấn tú, trẻ tuổi, máy kiếm mắt sáng, hai tay thì để trong bọc quần jean, thể hiện bộ dạng vô cùng bướng bỉnh.
"Đây là nhân vật chính à."
Lục Dương hỏi.
Trong tiểu thuyết
"Đúng vậy." Hà Nghệ nhẹ gật đầu.
Lục Dương lúc này mới bình phẩm, nói ra: "Ngươi vẽ không sai, phù hợp với gu của con gái, nhưng ta phải nhắc nhở một điều, đây là manga, đối tượng độc giả chúng ta nhắm tới là nam sinh, dù sao, nhân vật chính trong tiểu thuyết của ta, kỳ thuật không đẹp trai mà rất bình thường, nhưng anh mắt đặc biệt có thần, như đã hiểu rõ hồng trần, hiểu rõ cảm giác tam thương..."
Hà Nghệ cũng không chút thật lạc, vừa cười vừa nói: "Được, chủ tịch, tôi sẽ hướng phương diện này để sửa chữa, vừa rồi Trần Dư cũng nhắc nhở không sai lắm."
Nghe nói như vậy, Trần Dư ngẩng đầu lên nhìn nhìn, Lục Dương hướng về phía hắn nhẹ gật đầu.
Xem ra.
Quyển tiếu thuyết này, chỉ có mỗi mình Trần Dư nghiêm túc xem qua.
Cũng không kỳ quái.
Dù sao
Lục Dương cũng không cố chấp chuyện này, nhưng về mặt tạo hình nhân vật, hắn muốn nhân vật được hoàn thiện nhất, đó là điều cơ bản.
"Trần Dư, tôi đã gửi cho cậu một file, cậu vào hòm thư check đi."
Rời khỏi Hàn Nghệ, Lục Dương đi tới bên cạnh Lục Dương.
Nhìn Trần Dữ đang viết kịch bản, xem ra số lượng đã không ít rồi.
Hắn mở hòm thư ra, bên trong có một file, hắn ấn mở ra, sau đo kinh ngạc nói: "Chủ tịch, đây là nhiệm vụ mới sao?"
"Ừ, đây là một kích bản gốc, trước chúng ta sẽ làm thử, nếu thành công, sau này phòng làm việc chúng ta có thêm chiêu bài rồi."
Lục Dương đối với kịch bản này vô cùng kỳ vọng.
Dù sao đây cũng là tác phẩm sẽ khai phá trào lưu mới.
Trần Dư nhìn chằm chằm vào file hồi lâu, hắn đã bị trình độ của Lục Dương dọa sợ rồi, mình lăn lộn nhiều năm như vậy, vẫn không có một kịch bản ra hồn, lần đầu tiên hắn cảm thấy mình lại kém hơn một sinh viên,. đây chính là cảm giác thất bại sao?
Hay Lục Dương là thiên tài?
"Tôi đã viết trước dàn ý, phần sau sẽ bổ xung từ từ, việc của cậu là hoàn thiện kịch bản này, bất quá thời gian còn nhiều, ưu tiên chúng ta vẫn là
"Nếu như làm ra thành tích, tôi sẽ tuyển thêm người, cho cậu làm leader của team biên kịch."
Lục Dương vẽ ra một cái bánh trước mặt Trần Dư.