Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 81: Không Còn Như Trước




"Mẹ, đã muộn như vậy rồi, mẹ còn chưa đi ngủ sao?"

Lục Dương đang gõ chữ, hắn lại nhận được cuộc điện thoại từ Tiền Vân gọi tới.

"Hôm này dì Vương có đến nhà chúng ta, tặng hai hộp trà, còn nói con mở cửa hàng ở gần trường học Ngô Bá, việc này có phải thật không?"

Thì ra là như vậy, còn tưởng mẹ mình tự dưng thấy nhớ hắn, hóa ra là mẹ hắn đã gặp dì Vương nên bây giờ gọi lên hỏi thăm tình hình.

Lục Dương liền giải thích, nói ra :"Con còn tưởng có chuyện gì chứ? Con viết tiểu thuyết được không ít tiền, với lại còn có một người bạn gia đình mở cửa hàng bán quần áo, sinh ý không tệ, nên con học hỏi mở cửa hàng theo."

"Con có biết kinh doanh đâu, sao lại mở cửa hàng làm gì."

Tiền Vân trong lòng có chút bận tâm.

Lục Dương bất đắc dĩ.

"Mẹ, mẹ biết tháng trước con kiếm được bao nhiều tiền không?"

"Bao nhiêu."

"Trừ đi chi phí của cửa hàng, lợi nhuận của tháng vừa rồi đã được hơn năm vạn rồi, đợi lát nữa con lên ngân hàng chuyển tiền qua cho mẹ, coi như mẹ giữ giùm giúp con."

"Nhiều như vậy sao?"

Tiền Vân chấn kính rồi, nàng công tác tại căn tin trường học, tiền lương một tháng cũng chỉ được hai nghìn, còn Lục Vĩ trước kia đi làm ở nhà xưởng, làm từ tờ mờ sáng đến tối thui mới được hơn ba nghìn.

Hiện tại được Lục Dương mới nói cho nàng biết, một tháng cửa hàng lợi nhuận được năm vạn, bằng cả mười tháng của hai vợ chồng đi làm.

"Mẹ, không cần phải lo lắng cho con, nếu mở cửa hàng không kiếm được tiền, con đã không làm rồi, lần sau về nhà con sẽ nói rõ hơn, bây giờ con phải làm việc tiếp rồi."

Lục Dương không muốn giải thích trên điện thoại, đợi lần sau về nhà giải thích một lần luôn.

"Được được được, con nhớ nghỉ ngơi cho tốt."

Tiền Vân gật đầu, bây giờ trong đầu nàng vẫn suy nghĩ về con số năm vạn.

Ting.

Sau một lát, tin nhắn điện thoại vang lên.

Tiền Vân nhín điện thoại, quả nhiên tài khoản của mình đã được cộng thêm năm vạn, khiến số dư trong thẻ lên sáu vạn, một vạn còn lại tiền chi tiêu trong nhà, trong nhà cũng còn một cuốn sổ tiết kiệm, trong đó có mười vạn, số tiền kia dùng để Lục Dương lấy vợ sau này.

"Cha nó!"

Tiền Vân kêu lên một tiếng thật to.

Lục Vĩ mới tắm rửa đi ra, nghe vợ mình la to, liền chạy tới.

"Xảy ra chuyện gì rồi hả?"

"Anh xem, Lục Dương mới gửi cho em năm vạn."

Tiền Vân đưa tin nhắn điện thoại cho Lục Vĩ xem.

Lục Vĩ cầm điện thoại, đếm, xác định đủ năm con số, hắn mới kinh ngạc nói: "Tiểu Dương sạo lại gửi tiền về làm gì, khoan đã, hắn lấy số tiền này từ đâu ra?"

Tiền Vân liền nói: "Chiều hôm nay Vương Á có tới nhà chúng ta, kể về việc Lục Dương mở cửa hàng, còn mời Ngô Bá làm quản lý, còn số tiền là lợi nhuận tháng trước của cửa hàng, tiểu Dương gửi về nhờ ta bảo quan giùm."

"Lợi nhuận một tháng mà nhiều như vậy sao."

Lục Vĩ mở to hai mắt mà nhìn, hắn không thể tưởng tượng nổi.

Lục Vĩ đã đổi chỗ làm, buổi chiều cũng được tan làm về sớm, lúc về nhìn thấy Vương Á ở đây trò chuyện với Tiền Vẫn, nghe nói hai đưa nhóc mở cửa hàng, hắn cũng không để ý đến, vốn nghĩ Lục Dương cùng Ngô Bá chỉ nghịch một tí cho vui, không ngờ tới cửa hàng lại buôn bán đắt như vậy.

"Ông xã, về sau gia đình chúng ta còn cần chi tiêu tiết kiệm nữa sao?" Tiền Vân nhỏ giọng hỏi.

Lục Vĩ ánh mắt phức tạp nhìn vào điện thôi, nói ra: "Còn cần tiết kiệm làm gì nữa, chúng ta làm một năm, còn không bằng một tháng của con mình làm, còn chửa đủ mất mặt sao, ngày mai bắt đầu mua mấy món ngon về bồi bổ, em không phải thích nếm thử của Cà ra sao? Ngày mai chúng ta đi mua, tới cửa hàng Dương Trừng để mua....."

"Thái Hồ cũng được mà."

Tiền Vân lẩm bẩm.

Lục Vĩ bộ dạng rất hào phóng nói: "Ăn thì phải ăn chỗ ngon nhất..."

Tiền Vân có chút do dự nói: "Ta nghe tiểu Dương nói, cua ở Dương Trừng đều là cua giả."

Lục Vĩ suy nghĩ một chút.

"Vậy Thái Hồ cũng được, tiết kiệm một chút."

Mãi cho đến nửa đêm, hai vợ chồng vẫn còn chưa ngủ được.

Lục Dương cũng không biết cha mẹ mình đang nghĩ gì.

Hắn vẫn còn tập chung để viết tiểu thuyết đây này.

Gõ xong một vạn chữ, Lục Dương ngừng lại, mở ra phần thông tin tác phẩm nhìn, tiểu thuyết của mình đã đột phá một triệu chữ rồi.

Một triệu chữ là một cánh cửa, rất nhiều độc giả, đều chọn những quyển tiểu thuyết từ một triệu chữ trở lên để xem.

Lại mở một file khác ra.

Đây là một bản thảo tiểu thuyết mà Lục Dương đã sáng tác từ lâu.

Ma Vương đa nghi nhất vũ trụ

Đây là một bộ tiểu thuyết Lục Dương nghĩ ra, thể loại cũng rất mới mẻ, nếu như có thể biến thể thành manga, khẳng định sẽ là một siêu phẩm trong giới truyện tranh.

Bây giờ Lục Dương vẫn chưa có tiền để mua bản quyền các bộ tiểu thuyết khác để chuyển thể thành manga, công ty cũng không thể dựa vào một mình

Lục Dương trước đây cũng từng viết kịch bản manga thành tiểu thuyết, tiểu thuyết thành manga, thậm chí hắn còn có thể chuyển thể manga hay tiểu thuyết thành phim hoạt hình hay điện ảnh luôn cũng được.

----

Viết xong dàn ý manga, Lục Dương xoa cổ tay, có chút mệt nhọc.

Nhìn trong phòng, chỉ còn Đinh Siêu vẫn còn thức cày game.

Lưu Lỗi thì đã ngủ từ sớm, Lý Minh Bác thì không ở trong phòng ngủ, chắc hắn lại ngủ ở nhà kho trong Tây Môn rồi.

"Đinh Siêu, nên đi ngủ thôi."

Lục Dương nhắc nhở Đinh Siêu một tiếng.

"Ừ, lát nữa ta mới đi ngủ."

Đinh Siêu cũng không quay đầu lại.

Lục Dương biết rõ, lát nữa của hắn, khả năng là đến buổi sáng ngày mai, Lục Dương cũng không tiện nói nhiều, dùng chăn trùm đâu, rất nhanh chìm vào giấc mộng.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Lục Dương theo thường lệ thức dậy chạy bộ.

Trên đường trở về, nghe thấy người hình như gọi mình, hắn quay đầu lại, liền nhìn thấy một lão bản kích động đi tới.

"Bạn học, rốt cuộc cũng gặp lại ngươi rồi."

Hóa ra là lão bản ở trong tạp hóa khi bữa Lục Dương ghé vào, Lục Dương rất lâu rồi chưa ghé vào tạp hóa đấy, hắn sợ lão bản lại quá nhiệt tình, không thu tiền của hắn.

Lục Dương lau mồ hôi, cười nói: "Sớm như vậy mà đã mở cửa rồi à."

"Ha ha, mỗi ngày ta đều mở cửa giờ này, hiện tại sinh ý không tốt lắm, phải dậy sớm thì mới có khách hàng." Lão bản cười nói.

Lục Dương cũng không tin lời nói của lão bản cho lắm, mở cửa hàng ở trường đại học mà không kiếm được tiền, lão bản này cũng quá dối lòng rồi.

"Lão bản, nhìn sắc mặt ông dạo này hồng hào đấy, dạo này tâm tình không tệ hã?" Lục Dương cười ha hả nói.

"Hắc hắc, lần trước nghe lời của cậu, mua một ít vàng, về sau bán lại, lời được không ít tiền, vẫn luôn tìm cách cảm ơn cậu một lần? Cậu có số điện thoại không, đọc cho ta."

Lục Dương đọc số điện thoại của mình.

Lục Dương trò chuyện với lão bản thêm một lát, rồi tìm cớ rời đi, hắn vẫn còn việc, còn cần hắn đi xử lý…