Trong bụng Liễu Thanh Thanh là một tiểu cô nương, cũng không phải song bào thai như Tiền Vân đoán.
Lục Dương tạm thời không có ý định đem tin tức này nói ra ngoài, nếu như Liễu Thanh Thanh mà hỏi, hắn có thể lặng lễ nói cho nàng biết, cầm lấy kết quả kiểm tra trở về, Lục Dương nói ra: "Con đã đi hỏi bác sĩ, hết thảy bình thường, không có vấn đề gì."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..."
Tiên Vân cùng Ngô Mẫn Hà yên tâm ngồi xuống.
"Tiểu Dương, Thanh Thanh, đã hơn ba giờ rồi, mẹ phải đi trước..."Sau khi biết rõ kết quả, Ngô Mẫn Hà cảm giác mình cần phải đi, vé tàu nàng mua xuất phát năm giờ chiều.
"Được, dì Ngô, để cháu đưa dì ra nhà ga."
Lục Dương đem giấy kiểm tra kết quả đưa cho Liễu Thanh Thanh, sau đó hướng Tiền Vân nói ra: "Mẹ, mẹ cùng Thanh Thanh ở bệnh viện chơ một lát, chờ con đưa dì Ngô lên tàu xong, sẽ trở lại đón hai người."
Tiễn Ngô Mẫn Hà đến nhà ga, Lục Dương đi mọt mình là được roopfi.
"Mẹ cùng Thanh Thanh sẽ ở bệnh viện chờ con, con nhất định phải đưa dì Ngô lên tàu đấy." Tiền Vân dặn dò.
"Yên tâm đi."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
"Thanh Thanh, qua năm mới mẹ sẽ tới Lục Thành thăm con, con phải chăm sóc bản thân thật tốt."
Ngô Mẫn Hà cầm tay Liễu Thanh Thanh tạm biệt.
"Dạ, mẹ ở dưới quê phải chiếu cố thân thể mình cho tốt, theo đơn của bác sĩ kê mà uống, với lại nhất định không được quên ăn.
"Mẹ biết rồi."
"Vậy khi nào mẹ đến nhà ga, gọi điện cho con."
"Tốt."
Hai mẹ con dặn dò lẫn nhau một hồi, sau đó lưu luyến không rời mà đi, Lục Dương giúp Ngô Mẫn Hà cầm lấy đống thuốc Đông Y vừa mua, cùng một chỗ đi xuống dưới.
Lúc xuống lầu,
Lục Dương gọi một cú điện thoại.
Hai người vừa tới bãi đỗ xe, Trần Dư vội vàng đi tới, nói ra: "Chủ tịch, đồ vật ngài muốn, tôi đã giúp ngài lấy rồi."
Trần Dư đưa cái hộp tới, trong hộp chính là loại sâm núi, hắn nhẹ gật đầu, nói ra:" Vất vả cho cậu quá, thời gian cũng không còn sớm, cậu tan ca về nhà đi."
Đuổi đi Trần Dư, Lục Dương đem hộp sâm núi cùng thuốc Đông Y đặt chung một chỗ, nói ra: "Dì Ngô, hộp sâm này dị đem về đi."
"Tiểu Dương, cảm ơn cháu rồi."
Trong lòng Ngỗ Mẫn Hà rất cảm động.
"Khách khí gì chứ, đi thôi."
Lâm Nhị Hổ một mực ở trên xe chờ, nhìn thấy Lục Dương đi tới, sớm đã đem cửa mở ra.
Lên xe, Lục Dương nói ra: "Trước về chung cư lấy hành lý, xong tới nhà ga."
Hai mươi phút sau.
Xe đến nhà ga, Lục Dương tới trạm in vé, mua cho mình một vé lên tàu, đưa Ngô Mẫn Hà trực tiếp lên tàu, Ngô Mẫn Hà là điển hình cho nữ nhân nông thôn, cả đời chưa đi đâu ngoài Thân Thành, vì vậy không đưa lên tới tận xe, Lục Dương cũng không yên tâm lắm.
"Dì Ngô, bên phía Thanh Thanh cháu sẽ chiếu cố cô ấy thật tốt, người trên đường chú ý an toàn."
Đem Ngô Mẫn Hà ngồi xuống trên tàu, Lục Dương đi xuống, ở cửa sỗ vẫy tay chào tạm biệt.
Sau đó gọi điện cho Tiền Vân, nói đã đưa người lên tàu.
...
Phía Đông Đại Học Thành.
Tiệm bán quần áo.
"Không có khách nữa rồi, chúng ta đóng cửa đi...."
Đang là mùa đông nên đêm tới khá sớm, vẫn chưa tới sáu giờ nhưng bên ngoài đã tối thui, ban đêm mùa hè sinh ý rất tốt, nhưng đến mùa đông thì không giống vậy, trên đường phố đã không còn mấy người đi đường.
Tiền Tiểu Hoa tổng kết thu nhập hôm nay.
Không cao.
Doanh thu được ba nghìn bảy, lợi nhuận tầm khoản hai nghìn. Đến lúc này, người nên mua quần áo mùa đông trên cơ bản đều đã mua, trong tiệm bây giờ chỉ còn bán được bít tất với bông vải.
Mặc dù nói lợi nhuận hai nghìn không tốt lắm, nhưng so với tiền lương một tháng làm nhân viên quan nét thì đã hơn rất nhiều.
"Đi a, không phải chúng ta đã bàn xong rồi?"
Tiền Tiểu Hoa đem Chu Đình Đình từ sau quầy kéo ra ngoài, nói ra: "Ngươi là bạn gái Lục Dương, đã được hơn một năm, còn chưa đi qua trường học của hắn bao giờ, như vậy sao được, vạn nhất hắn ở trường học có muội tử khác thì làm sao?"
Chu Đình Đình chầm mặc.
Tiền Tiểu Hoa cầm một cái mũ đội lên đầu Chu Đình Đình, sau đó cũng mang cho mình một cái bao tay cùng mũ len, nói ra:" Đi thôi, thừa dịp hôm nay rảnh rỗi, ta lái xe điện mang ngươi qua nhìn."
Hai nữ sinh đi ra cửa, Tiền Tiểu Hoa lấy chiếc xe điện ở bên cạnh ra, sau đó đóng lại cửa tiệm.
Tiền Tiểu Hoa ngồi ở phía trước, Chu Đình Đình ngồi ở phía sau.
"Đình Đình, đem ta ôm cho tốt, nếu ngươi mà ngã, nam nhân của ngươi nhất định sẽ tìm ta gây phiền toái, ta hiện tại còn phải dựa vào hắn mà ăn cơm a." Tiền Tiểu Hoa đem mũ giật giật xuống, khởi động xe.
Về phần lộ tuyến, Tiều Tiểu Hoa đã ở trong tiệm điều tra.
Tiểu Tiền Hoa rất có lòng tin, lấy tuyệt kỹ lái xe của mình, tuyệt đối không có vấn đề gì xả ra.
Nhưng kế hoạch vĩnh viễn luôn có một chút biến hóa, vốn tưởng xe điện rất nhanh sẽ chạy tới trường học của Lục Dương, nhưng mới lái xe được một hồi, Tiền Tiểu Hoa đã có chút hối hận, chủ yếu là quái lạnh rồi, trước mặt gió thổi, như là đao cạo xương vậy.
Chu Đình Đình còn đỡ hơn một chút, nàng trốn sau lưng Tiền Tiểu Hoa, Tiền Tiểu Hoa mặt một cái áo khá rộng, chặn lại vô số hàn phong.
"Đình Đình, chết cóng ta mất, hôm nay ngươi nhất định phải bảo nam nhân của ngươi thuê khách sạn 5 sao cho ta ở lại." Hàm răng Tiền Tiểu Hoa run lên, nói chuyện có chút phát run.
"Hai người chúng ta ngụ cùng một chỗ."
Chu Đình Đình nói.
"Hặc hặc."
Tiểu Tiều Hoa nở nụ cười.
"Đình Đình, ngươi cùng ta ngủ chung, liền muốn đem bạn trai của ngươi ném qua một bên sao? Đừng cho là ta không biết, các ngươi đã ngủ chung với nhau."
Khuôn mặt Chu Đình Đình đỏ lên, không phải do lạnh mà do bị Tiền Tiểu Hoa làm cho xấu hổ.
"Nhấc chân, có nước.
Đang lái xe, Tiền Tiểu Hoa nhắc nhở một câu.
Chu Đình Đình vội vàng nhâc chân lên, bánh xe điện xuyên qua mặt nước mà đi, vừa rồi nếu không phản ứng kịp thời, thì hiện tại đoán chừng đã bị ướp giày.
"Hệ thống thoát nước Lục Thành cũng quá kém đi, mưa ngừng đượcmấy ngày rồi, nước còn đọng lại nhiều như vậy."
Tiền Tiểu Hoa oán trách một câu.
Sớm biết như vậy sẽ không lái xe điện qua rồi.
Bắt một chiếc taxi chạy qua cũng chỉ có ba mươi tệ, cùng lắm thì bảo Lục Dương thanh toán là được.
Lộ trình tầm mười cây, làm cho nữ sinh trải nghiệm được một cảm giác khó tả, trên đường gồ ghề, không phải vũng nước thì là tảng đá, còn phải chú ý ô tô chạy ngoài đường.
Mấu chốt là bầu trời cũng dẫn dẫn tối lại.
Xe điện còn khá nhiều điện, nhưng ngọn đèn cũng không thể sáng hơn được, Tiền Tiểu Hoa thiếu chút nữa còn bị đèn pha ô tô đối diện chiếu mù hai mắt.
Cho dù đã rất cẩn thận.
Nhưng trên quần hai người đều dính đầy bùn đất, giày màu trắng cũng biến thành màu xám, chờ thời điểm gần tới nơi, hai người bọn họ giống như nông dân từ ruộng về.
Quẹo vào một cái, Tiền Tiểu Hoa đem xe dừng ở ven đường, lấy ra điện thoại nhìn nhìn.
"Đi thêm mấy trăm mét phía trước là tới rồi."
Tiền Tiểu Hoa kinh hỉ nói.
Chu Đình Đình từ trên xe bước xuống, nhìn quần mình cùng đôi giày, nàng hít hít nước mũi, nói ra: "Tiểu Hoa, ngươi xem ta thành cái dạng gì rồi này, sao có thể gặp người."