Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 786: Rolls-Royce




"Thần thần bí bí..."

Thấy Lục Dương không muốn nói gì, Lữ Tiểu Vũ lầm bầm một câu.

Sau đó kéo ra ngăn tủ, lấy ra hai chiếc chìa khóa xe đặt trên bàn.

Lục Dương nhìn thoáng qua.

Hay lắm, vậy mà huy hiệu hai chữ R đấy.

"Ở đâu ra?"

Lục Dương kinh ngạc hỏi.

Chìa khóa Lữ Tiểu Vũ đưa ra không phải loại đồ chơi như bật lửa kia, Lục Dương cũng biết hai chữ R này đại biểu cho điều gì, Rolls-Royce, mặc dù không biết dòng gì, nhưng sản phẩm thấp nhất, cũng phải mấy triệu tệ.

Lữ Tiểu Vũ nhìn thoáng qua, nói ra: "Năm nay tiền thuế công ty chúng ta hơi cao, nên ta liền mua mấy chiếc xe công vụ, đây là chuyên môn mua cho ngươi đấy, lấy thân gia của ngươi bây giờ, đi một chiếc A6 cũng quá thấp..."

"Đồng học Tiểu Vũ, ngươi cũng thật là, Audi A6 thì làm sao, có rất nhiều người còn mua không nổi đấy..."

Lục Dương phản bác một câu.

"Có đi hay không, không đi thì để ta để lại cho mình." Lữ Tiểu Vũ trừng mắt nhìn Lục Dương.

"Xe lớn như vậy, kỹ thuật của ngươi còn chưa tốt, vẫn không nên, vì sự an toàn của đồng học Tiểu Vũ, ta đành cố mà nhận vậy." Lục Dương cầm lấy chìa khóa nhìn nhìn, nhịn không được chậc chậc vài tiếng.

Rolls-Royce a.

Kiếp trước cũng không có ngồi qua.

Trong nội tâm tuy rất ưu thích, nhưng Lục Dương vẫn không quên khịa kỹ thuật lái xe của Tiểu Vũ hai câu.

Thưởng thức chìa khóa một hồi, Lục Dương đem chìa khóa để vào trong túi áo, sau đó hỏi.

"Chiếc này đây?"

Lữ Tiểu Vũ chẳng buồn giải thích, lại từ trong ngăn kéo lấy ra một cái túi trong suốt, bên trong là giấy tờ xe, còn có sách hướng dẫn, Lục Dương cầm lấy giầy tờ xe lên nhìn, liền biết đây là xe gì.

Rolls-Royce Phantom...

Lại nhìn hóa đơn giá cả, trong đó chiếc này có giá cao nhất, 790 vạn....Cộng thêm mấy thứ vụn vặt lẻ tẻ khác thì tuyệt đối vượt quá 900 vạn.

Đồng học Tiểu Vũ quả thật hào khí a.

Đương nhiên.

Chuyện này cũng không phải phô trương lãng phí.

Mua xe công vụ đã coi như là tài sản công ty, có thể triệt tiêu đi vài khoản thuế, tính ra cũng rất có lợi, hiện tại CCilicili có thể nói nằm trong top 10 công ty đóng nhiều thuế nhất ở Lục Thành, chỉ kém hơn mấy công ty bất động sản cùng nhà xưởng bán thuốc lá một chút.

Rolls-Royce Phantom, chiều dài đầy đủ của xe là 5,99m, là xe nhập khẩu....Xe này nếu đi trên đường, tuyệt đối là xe sáng nhất đường, phạm vi mười mét đoán chừng không có xe nào dám tới gần.

"Coi như cũng được đi."

Lữ Tiểu Vũ đảo đảo mắt.

Căn cứ vào nguyên tắc chỉ mua đắt không cần biết ra sao, nàng liền bảo người ta đặt chiếc xe này, đương nhiên, bản thân nàng cũng không thích mấy loại xe quá lớn...Nhưng lấy kỹ thuật Lục Dương, có lẽ vẫn lái được.

Lục Dương rất muốn nói, ngươi sao lại nói nhẹ nhàng như vậy được, Rolls-Royce trong mắt ngươi, hiện tại chỉ coi như cũng được thôi sao?

Vậy kế tiếp ngươi tính truy cầu cái gì?

Máy bay tư nhân?

Lục Dương lần này không có phản bác, chỉ có thể nói: "Coi như cũng được thì cũng được đi, nhưng hiện tại ta ở tuổi này, lái chiếc này...có phải có chút hơi xa xỉ không? Người khác nhìn vào còn tưởng ta là tài xế thì sao?"

Hai tay Lữ Tiểu Vũ chống cằm, ánh mắt chặm vào mắt Lục Dương, nói ra: "Chuyện này ngươi không cần lo lắng, vì phòng ngừa người ta tưởng ngươi là tài xế, vì vậy công ty đã phân phối cho ngươi một tài xế lái xe riêng, chính là Lâm Nhị Hổ, người mà ngươi giới thiệu vào làm bảo an, ta đã xem qua sơ yếu lý lịch của hắn, lúc trước khi làm binh sĩ đã từng lái xe cho thủ trương, bây giờ làm tài xế cho ngươi cũng dư sài"

Lâm Nhị Hổ không phải là nhi tử của Lâm Hổ ở trường học sao?

Hai phụ tử gã quả thật rất thú vị.

Lục Dương nói ra: "Đồng học Tiểu Vũ, ngươi cũng quá tốt rồi, nhưng mà...Ta bây giờ vẫn còn đang đi học, cần gi phải có tài xế riêng, cũng quá bất tiện a."

Lữ Tiểu Vũ nhếch miệng, nói ra: "Lão bản, ngươi đừng giả bộ nữa, một năm ngươi có mấy ngày đi học? Còn không phải lấy danh nghĩa đó để lười biếng...Ngươi coi như không đi học, trường học cũng nhất định sẽ cho ngươi tốt nghiệp cùng chứng nhận học vị, thậm chí, phát cả giấy khen loại giỏi cho ngươi..."

"Không phải vậy, không phải vậy, đồng học Tiểu Vũ, ngươi không biết thanh xuân rất quý giá sao, ta cũng không muốn thanh xuân của mình, nhàm chán trên bàn làm việc đâu." Lục Dương lắc đầu.

"Hừ, sao lại nhàm chán, ngươi kiếm được tiền không vui sao? Nếu như ngươi cũng tới công ty, hai chúng ta liên thủ, ba năm là có thể đuổi kịp thậm chí vượt qua BAT, năm năm ngươi có thể làm người giáu nhất nước, danh tiếng song hành a."

Lữ tiểu Vũ có chút khó hiểu.

Lão bản thông minh như vậy, vì sao lại không biết điều này?

Quả nhiên, nam nhân không có lòng cầu tiến, quả thật đáng ghét...

"Đồng học Tiểu Vũ."

Lục Dương đột nhiên mở miệng.

Lữ Tiểu Vũ ngẩng đầu, tò mò nhìn Lục Dương, hỏi: "Làm sao?"

Lục Dương đứng dậy đi tới bên cạnh Lữ Tiểu Vũ, Lữ Tiểu Vũ cảm thấy Lục Dương kỳ quái, nhìn Lục Dương không ngừng tiến gần lại, nàng có chút khẩn trương.

"Đồng học Tiểu Vũ, cảm ơn ngươi..."

"Không...Không cần khách khí..."Lữ Tiểu Vũ nói ra.

"Đừng quá mệt mỏi, ta đi đây."

Thời điểm đi đến bên cạnh Lữ Tiểu Vũ, Lục Dương đưa tay ra rồi ngắt trên mặt nàng một cái, sau đó thừa dịp Lữ Tiểu Vũ còn chưa kịp phản ứng, quay người rời đi khỏi văn phòng.

Lữ Tiểu Vũ ngẩn ngơ cả buổi mới phản lại, lại biết mình bị Lục Dương khi dễ, nàng trợn to mắt nhìn ngoài cửa, Lục Dương lúc này đã sớm chạy thoát khỏi văn phòng.

"Đồ quỷ sứ chán ghét."

Lữ Tiểu Vũ xoa xoa khuôn mặt bị bóp, thở phì phì phò phò nói.

Đi vào thang máy.

Lục Dương sờ tay vào chìa khóa xe, trên mặt lộ ra tia mỉm cười, hắn đối với Lữ Tiểu Vũ hết sức cảm kích, dù sao, cũng bắt đầu từ con số 0 mà đi tới đây, có thể nói hai người là đồng bọn kiên định trên con đường sự nghiệp.

Nếu như không có Lữ Tiểu Vũ, thì công ty lớn như vậy, liền đủ đem toàn bộ thời gian của Lục Dương chiếm mất, hơn nữa cũng chưa chắc đã tốt như bây giờ, luận ánh mắt nhìn xa, Lục Dương tuyệt đối không thua bất luận kẻ nào, nhưng về phương diện quản lý điều hành, Lữ Tiểu Vũ rõ ràng mạnh hơn hắn không phải một cấp bậc.

Dù sao chuyên môn của hắn cũng về phương diện nghệ thuật, lại thiếu khuyết về phương điện kinh doanh, so với Lữ Tiểu Vũ tốt nghiệp ở khoa quản trị kinh doanh thì chênh lệch rất lớn.

Hơn nữa, có ít người từ nhỏ đã là thiên tài.

Cho dù người bình thường nỗ lực đến mấy cũng không thể vượt qua.

Lục Dương có thể nhẹ nhõm như vậy, hưởng thụ sinh hoạt bản thân, chính là bởi vì có Lữ Tiểu Vũ tọa chấn, trước khi công ty chuyển đến trụ sở mới, hắn đã thưởng cho Lữ Tiểu Vũ 4% cổ phần công ty, từ 6% lên 10%, coi như cho nàng có thêm động lực làm việc....

Lục Dương cũng không quan tâm đến tiền, hắn đối với tiền cũng không cảm thấy hứng thú.

Nếu không phải ở xã hội này, làm gì đều phải cần tiền, thì hắn cũng sẽ không mở công ty, làm lão bản....Hắn muốn cuộc sống của mình thật vui vẻ, ngày ngày cùng đám bạn cùng phòng tới tiệm nét gần trường chơi game, đánh Boss, cùng Quan Nguyệt đi dạo sân trường....

"Chủ tịch."

Trước cửa ra vào có một thanh niên trẻ tuổi đứng đợi.

Lục Dương nhìn nhìn, người trẻ tuổi ngày có vài phần tương tự Lâm Hổ, nhìn khà là đường hoàng, cũng có sự trầm ổn của quân nhân, đứng ở một chỗ vẫn không nhúc nhích, giống như một gốc cây.