Lục Dương cũng không rảnh rỗi đến mức vạch trần lời nói dối của người ta.
Bất quá vẫn nên tìm cơ hội nói Quan Nguyệt cách xa gia hỏa này một chút, sinh viên này là bạn trai của Trương Yến, còn học chung một trường đại học, khó tránh khỏi về sau thường ghé thăm ký túc xá của nàng.
"Xin chào, ta là Vương Khánh Huy."
Vương Khánh Huy đi tới bên cạnh Lục Dương."
"Lục Dương."
Lục Dương vươn tay ra, trong lời nói của mình mang vài phần xa cách.
Loại người thuận miệng là nói dối như vậy, Lục Dương cũng không muốn cùng hắn có mối quan hệ gì.
Bắt tay, Vương Khánh Huy tiếp tục cùng Lục Dương nói chuyện.
"Lục Dương, nghe Trương Yến kể ngươi không học ở đây à."
"Không phải, ta học ở Đại Học Khoa Học Kỹ Thuật Hà Đông."
Lục Dương cầm tay Quan Nguyệt, qua loa trả lời.
Nghe được tên Đại Học Khoa Học Kỹ Thuật, Vương Khánh Huy lộ lên một tia khinh thường không dễ phát hiện, ở Lục Thành, ai chẳng biết Đại Học Khoa Học Kỹ Thuật Hà Đông là một trường loại hai, so với Đại Học Hà Đông còn nhiều hơn bốn chữ, rồi lại hoàn toàn không cùng cấp bậc với nhau.
Qua loa vài câu, Vương Khánh Huy chạy tới bên cạnh bạn gái của hắn, không biết đang thì thầm cái gì.
Trương Yến cũng vì hắn tới trễ nên có chút giận dỗi, được hắn dỗ dành vài câu liền lập tức lộ ra bộ dạng vui vẻ sau đó.
"Nếu như đã đến đồng đủ rồi, chúng ta đi thôi."
Triệu Oánh Oánh mở miệng nói ra.
Một đám người đi ra cửa trường.
Triệu Oánh Oánh lên kế hoạch đi công viên rừng rậm, bên kia hoàn cảnh đều tốt, hơn nữa vé vào cửa lại được miễn phí, rất nhiều người đều ưu thích tổ chức dã ngoại ở đó.
Mọi thứ tổ chức dã ngoại đều được Triệu Oánh Oánh chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu ít đồ vặt vãnh.
"Các ngươi đợi một tí nha, ta vào siêu thị mua ít đồ."
Triệu Oánh Oánh nói xong liền kéo Hoàng Hà chạy vào siêu thị
Mười phút sau đó, hai người cấm theo túi sách lớn đi ra, ở bên trong túi toàn các loại đồ ăn vặt,...
Lục Dương liền đi lên nhận một cái túi.
Rất nặng đấy.
Đúng là mua cũng không ít đồ.
Vương Khánh Huy nhìn thấy Lục Dương hỗ trợ, cũng đi qua, đem túi của Hoàng Hà nhận lấy, hỏi hắn: "Chúng ta di chuyển như thế nào? Bắt taxi hay đi xe bus?"
"Đi xe bus đi, taxi thì cần phải hai xe, cũng quá lãng phí rồi." Hoàng Hà có chút chần chờ nói.
Xe taxi chỉ có thể ngồi bốn người, bọn hắn có tận sáu người lẫn.
Nếu thuê hai chiếc mà nói, lại có chút không lợi lắm.
Xe taxi Lục Thành vẫn còn rất đắt, một kilômét đã tốn tới 10 tệ, từ đây đến công viên rừng rậm, ít nhất cũng phải bốn mươi năm mươi tệ, đối với sinh viên bọn họ không rẻ chút nào.
Vương Khách Huy suy nghĩ một chút, liếc nhìn Lục Dương nói ra: "Người xe bus cũng quá chậm rồi, còn mang theo nhiều đồ như vậy có hơi bất tiện, nếu không như vậy đi, chúng ta liền thuê hai chiếc xe hơi, mỗi xe đều ngồi ba người."
"Không cần thuê xe, cũng quá phiền toái rồi." Lục Dương trực tiếp lắc đầu.
Không đợi Lục Dương nói hết câu, Vương Khánh Huy đột nhiên cổ quái nói ra: "Lục Dương, thuê xe cũng chỉ tốn chút tiền thôi, không có đắt lắm đâu."
Trong lời nói của hắn lại giấu kim bông,
Ngoài mặt biểu khiên khuyên Lục Dương, nhưng trên thực tế lại chê Lục Dương là đồ keo kiệt, cũng không bỏ tiền ra thuê xe được.
Nhìn ở ngoài trông Vương Khánh Huy rất hào phóng, còn Lục Dương thì keo kiệt, nhưng kỳ thật coi như thuê xe, hai người bọn họ cũng trả tiền như nhau thôi.
Nghe được Vương Khánh Huy nói như vậy.
Quan Nguyệt nhíu nhíu mày, có chút bất mãn.
Triệu Oánh Oánh sắc mặt cổ quái, liếc qua Vương Khánh Huy.
Lục Dương keo kiệt?
Vừa rồi hắn còn mua đồ ăn sáng cho bạn gái ngươi hết hai trăm tệ đấy, ngươi còn đi tới tay không kia kìa, còn không biết ngại mà nói lời này à.
"Khánh Huy, ngươi hiểu lầm rồi." Trương Yến vội vàng dàn xếp.
Chứng kiến biểu lộ mấy người bên cạnh, Vương Khánh Huy biết mình thể hiện hơi quá, hắn cười nói: "Lục Dương, ngươi chớ để ý việc này, ta hay nhanh mồn nhanh miệng mà, không có ý tức gì khác, ngươi nói chúng ta làm sao bây giờ?"
Lục Dương nhìn hắn một cái.
Kiếp trước, hắn đã gặp nhiều loại người ở ngành giải trí rồi, Vương Khánh Huy chỉ là một con tép trong số đó mà thôi.
"Không cần, ta lái xe tới rồi, chen lấn một tí là đủ ngồi."
Lục Dương thản nhiên nói.
"Cái gì, ngươi lái xe tới rồi!"
Vương Khánh Huy nhìn bạn gái mình, không phải Trương Yến nói Lục Dương là sinh viên năm nhất sao?
Triệu Oánh Oánh cũng rất kinh ngạc, nàng biết Lục Dương rất có tiền, còn mua tặng bán gái điện thoại mới nhất, nhưng không nghĩ tới hắn lại có xe.
Chỉ có Quan Nguyệt vẫn giữ bình tĩnh vì nàng sớm biết từ trước.
"Đúng vậy."
Lục Dương lấy ra chìa khóa.
Ấn một cái.
Ting Ting....
Một chiếc Audi màu đen ven đường lập lòe vài cái.
Lần này bọn hắn mới chắc chắn, Lục Dương thật sự mua xe, nét mặt mấy nữ sinh đều trở nên kinh ngạc.
Cái này trong tiểu thuyết gọi là Phú Nhị Đại phải không?
Tuy rằng ở trong trường học phú nhị đại không phải không có, nhưng mà bọn hắn vẫn chưa thấy phú nhị đại nào năm nhất đã mua một chiếc xe riêng cho mình.
Muốn nói đến bất ngờ nhất chính là Vương Khánh Huy rồi.
Từ lúc lên đại học, hắn đã làm thêm ở quán bar mấy tháng, nhận thức được không ít chiếc xe.
Chiếc xe này của Lục Dương, cũng không phải loại xe phô thông hắn hay gặp, chỉ có các đại lão bản trở lên mới đi chiếc này.
Vương Khánh Huy ngượng ngùng cười cười, nói ra: "Lục ca lái xe tới không nói sớm, như vậy chúng ta không cần thuê xe nữa rồi, chen lấn một phen là được."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
Chở một lần nhiều người cũng được, coi như thật sự bị cảnh sát bắt được, cũng chỉ tốn mấy trăm tệ tiền phạt thôi.
Hơn nữa.
Hắn không tin mình vận khí kém như vậy, ra ngoài đường liền bị cảnh sát hỏi thăm đâu.
Sau khi mở cốp, đem hai túi thức ăn cùng balo đều bỏ vào trong.
Mấy người liền lên xe.
Lục Dương cùng Vương Khánh Huy ngồi ở phía trước, bốn nữ sinh còn lại thì ngồi ở phía sau, không gian của chiếc Audi A6 vẫn rất rộng, bốn người ngồi phía sau cũng không lộ vẻ chen chúc.
Lục Dương mở GPS, thiết lập điểm đến, rồi bắt đầu đi.
Vốn Quan Nguyệt còn lo lắng cho kỹ thuật lái xe của Lục Dương, nàng biết rõ Lục Dương mới nhận bằng lái xe, nhưng thật không nghĩ tới, chiếc xe Lục Dương lái vô cùng vững vàng, hầu như không hề cảm thấy lắc lư gì luôn.
"Lục ca, chiếc xe này ngươi mới mua à."
Ngồi ở vị trí bên cạnh, Vương Khánh Huy bắt đầu tìm Lục Dương nói chuyện phiếm.
"Ừ, mới mua cách đây mấy ngày thôi."
Lục Dương vừa lái xe vừa trả lời.
"Lục ca, trong nhà kinh doanh gì vậy."
"Chỉ là gia đình bình thường thôi."
Vương Khanh Huy cảm thấy Lục Dương lại khiêm tốn.
Mới lên đại học liền mua chiếc xe hơn mười vạn, tại sao có thể gọi là gia đình bình thường được, có lẽ lý giải gia đình bình thường của giới nhà nhàu, khác xa với bọn họ.
Lục Dương cũng không có ý tứ trao đảo, chỉ chuyên tâm lái xe trên đường, ngược lại mấy nữ sinh đằng sau líu ríu không thôi.
Đại khái nửa giờ sau.
Chiếc xe đã đến công viên, đem xe đậu ở bên đường, mấy sinh viên liền cầm đồ hướng phía công viên đi đến.
Công viên rừng rậm rất lớn.
Nếu cảm giác phương hướng không tốt, rất dễ dàng bị lạc đường, nơi đây Lục Dương đã từng tới trước đây mấy lần.
Đi một vòng lớn, mấy người đã tìm được một chỗ hạ trại, bên kia còn có người đang nấu cơm, có người thì dựng lều.
Triệu Oánh Oánh cùng Quan Nguyệt đem hai cái thảm trải rộng ra, phía trên còn đặt đồ ăn vặt.
Trương Yên lại từ trong túi xách lấy ra một bộ bài.
"Chúng ta đánh bài tú-lơ-khơ đi."