Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 72: Nuôi Ong Tay Áo




Đinh Siêu vốn cho rằng Lục Dương đang ngồi xạo lền~ ,kết quả phát hiện, Lục Dương thật sự ngưu bức.

Chứng kiến Lục Dương solokill top đối phương, còn thuận tiền gặt luôn cái mạng của rừng lên gank, một cú penta kill xuất hiện.

Đinh Siêu minh bạch.

Đây chính là đại thần.

"Lục ca, ngươi dạy ta chơi game đi."

Khuôn mặt Đinh Siêu chờ mong.

Lục Dương không lưỡng lự mà cự tuyệt: "Ngươi không có thiên phú, dạy không nổi a."

Đây là lời nói thật của Lục Dương.

Kiếp trước Lục Dương mang theo hắn leo bao nhiêu trận rank, dạy bao nhiều lần, chỉ từng bụi cây để cắm mắt, kinh nghiệm di chuyển, tính thời gian hồi phép bộ trợ, kết quả gia hỏa này, vẫn một mực gác cổng rank đồng không chịu đi lên.

Đinh Siêu bị đả kích, bất quá cũng chỉ duy trì được vài phút mà thôi.

Trong lúc Lục Dương ra ngoài nghe điện thoại, Đinh Siêu lại bắt đầu hành trình săn đồng đội của mình.

Là điện thoại của Quan Nguyệt gọi tới.

"Lục Dương, chủ nhật đến trường học, anh đừng có quên."

"Nhớ rồi, đi dự sinh nhất của Trương Oánh Oánh đúng không." Lục Dương ngược lại không có quên chuyện này, không nghĩ tới Quan Nguyệt lại gọi điện cố ý nhắc nhở hắn.

"Không phải là Trương Oánh Oánh, mà là Triệu Oánh Oánh, ngươi nhớ cho kĩ vào."

Quan Nguyệt uốn nắn Lục Dương.

"Tốt, nhớ rồi.... Triệu Oánh Oánh, mà nay ngươi gọi cũng sai rồi." Lục Dương đưa điện thoại kẹp ở trên cổ, đưa tay xuống dưới quần buộc lại dây chun.

"Ta sai ở đâu?"

"Ngươi xưng hô sai rồi, ai bảo ngươi gọi tên ta, phải gọi là lao~ công~"

"Không gọi."

"Gọi một tiếng đi."

"Không..."

....

Hai người ồn ào một phen, cuối cùng vẫn là Quan Nguyệt đầu hàng, nũng nịu kêu lão công, Lục Dương lúc này mới cảm thấy mỹ mãn.

Khi dễ Quan Nguyệt xong, hắn cảm thấy rất vui vẻ.

"Đúng rồi."

Lục Dương nghĩ tới một việc.

Bản thân đột nhiên mua xe, chuyện này có lẽ nên nói với Quan Nguyệt một câu, lúc trước hắn chưa nói với nàng, bởi vì tiền nhuận bút vẫn chưa cầm tới tay, bây giờ có rồi vẫn nên nói cho Quan Nguyệt biết một tiếng.

Đi tới trường học Quan Nguyệt, hắn nhất đinh phải lái xe qua, đại học Hà Đông ở vùng ngoại thành, xa như vậy bắt taxi tới cũng bất tiện.

"Quan Quan, anh mua xe rồi."

Lục Dương nghiêm túc nói.

Quan Nguyệt không có giật mình, ngược lại hỏi: "Mua xe gì, xe đạp sao? nhãn hiệu gì."

Nàng cho rằng Lục Dương mua xe đạp, sinh viên ở trường học mua xe đạp rất bình thường.

"Không phải xe đạp, em có thể nghĩ cao hơn được không?"

"Là xe đạp điện sao?"

Quan Nguyệt suy nghĩ một chút còn nói thêm.

Không có nghe Lục Dương trả lời, Quan Nguyệt lại đổi giọng: "Không phải là xe máy đi, ngươi mua xe máy rồi hả?"

Đây là loại xe mà Quan Nguyệt có thể nghĩ đến lớn nhất.

Năm 2010 Lục Thành còn chưa có lệnh cấm xe máy, tùy ý vẫn có thể nhìn thấy xe máy chạy ngoài đường, tại một số nơi ở chợ, còn có xe ôm nữa.

Nhưng mà chỉ còn hai năm nữa thôi, Lục Thanh bắt đầu ra sức chỉnh đốn xe gắn máy, qua vài năm nữa, trên cơ bản xe máy đã bị đào thải rồi.

Lục Dương quyết định không đùa Quan Nguyệt nữa, nói ra: "Ta mua xe hơi."

"Xe hơi?"

Quan Nguyệt hồ nghi: "Lão công, bớt giỡn đi, anh có tiền mua xe hơi sao, còn có bằng lái xe nữa."

Tốt.

Vậy mà dám xem thường ta.

Lục Dương không phục.

Hắn dùng di động chụp chiếc chìa khóa Audi trong ngăn kéo, rồi gửi tới Quan Nguyệt, nói ra: "Em mở to hai mắt ra mà nhìn."

"Cái bật lửa?" Quan Nguyệt nhìn thoáng qua ảnh chụp, liền xác định, đây không phải chìa khóa xe chính gốc, nàng biết rõ, chía chìa khóa xe này là của Audi, ở huyện Thanh Sơn cũng không có mấy chiếc, hơn nữa, ở vỉa hè bên cạnh trường học của nàng cũng bán bật lừa loại này.

Nàng vội vàng truy vấn hỏi: "Ngươi mua bật lửa làm gì, ngươi có phải hút thuốc lá không?"

Lục Dương:....

Xem ra, không có bằng chứng, Quan Nguyệt sẽ không tin lời nói của mình, Lục Dương đem bằng lái xe và giấy đăng ký xe chụp gửi cho Quan Nguyệt.

Lần này Quan Nguyệt mới xác định Lục Dương thật sự mua xe rồi, còn mua một chiếc Audi, bằng lái xe với giấy đăng ký xe làm giả sẽ bị đi tù đó.

Nàng rất lo lắng hỏi: "Lão công, tiền ở đâu mà mua vậy?"

Lục Dương cũng đã chuẩn bị kỹ càng, hắn nói ra: "Sau khi khai giảng, anh đã bắt đầu viết tiểu thuyết, còn được xuất bản thành sách, trên mạng cũng rất nổi nên kiếm được không ít tiền, không tin anh gửi cho em xem."

Lục Dương chụp lời giới thiệu của tác giả trên quyển sách, gửi qua cho Quan Nguyệt xem, lúc này nàng mới yên lòng lại.

Bản thân mình vừa ý nam nhân quả thật không tệ, Quan Nguyệt lần nữa xác định, bản thân mình vô cùng tinh mắt, ít nhất so với mẹ mình mạnh hơn nhiều.

Lão Quan nếu biệt Quan Nguyệt nghĩ như vậy, không biết có thể bị tức chết hay không, bản thân nuôi ong tay áo rồi.!!

Vì chứng mình bản thân không nói dối, cũng vì làm cho Quan Nguyệt càng yên tâm, Lục Dương gửi địa chỉ web tiểu thuyết cho Quan Nguyệt.

Quan Nguyệt ấn mở ra sau đó, tự nhiên biết rõ Lục Dương đều nói sự thật.

Nhưng mà, Lục Dương quên một việc, một việc rất quan trọng.

---

Ký túc xá nữ sinh phòng 302-Đại Học Hà Đông.

Cúp điện thoại sau đó, Quan Nguyệt vội vàng bật máy tính lên, ấn mở trang web Lục Dương đưa tới, phát hiện một quyển tiểu thuyết mạng.

Quan Nguyệt không thích đọc tiểu thuyết, nhưng nhìn vào phần bình luận truyện, hơn vạn người đều khen ngợi, trong nội tâm nàng tràn đây cảm giác tự hào.

Giống như mỗi bình luận khen Lục Dương, đều là khen nàng,

Mỗi một bình luận Quan Nguyệt đều cẩn thận xem.

Ngẫu nhiên có ngươi chê dở, nàng liền tiến vào phản bác.

Cuối cùng.

Ở nội dung giới thiệu bộ truyện, có một group chat, nàng liên xin vào, rất nhanh, liền được xét duyệt thông qua, nàng thuận lợi được thêm vào nhóm.

"Quan Quan, ăn cơm đi."

Chưa kịp nhìn nội dung bên trong nhóm chat, Quan Nguyệt đã bị Triệu Oánh Oánh kêu ra ngoài ăn cơm.

Mấy bạn cùng phòng rất nhanh đi tới nhà ăn.

"Bạn trai ngươi tới không?"

Triệu Oánh Oánh hỏi.

Quan Nguyệt gật đầu: "Ta vừa gọi điện thoại hỏi hắn, hắn bảo sẽ tới đúng giờ."

Một bên Trương Yến vừa cười vừa nói: "Vậy là tốt rồi, như vậy Tiểu Vương nhà ta không phải cô đơn rồi."

Triệu Oánh Oánh cũng thật cao hứng: "Thế là coi như ký túc xá chúng ta đại đoàn viên rồi, chủ nhật, buổi sáng chúng ta nấu cơm dã ngoại, xế chiều thi đi hát thấy thế nào?"

"Sinh nhật của ngươi, ngươi an bài là được rồi."

Trước cửa Tây Môn, ăn xong cơm tối, Lục Dương đã bị Trần Thu Nguyệt kêu ra.

Thời tiết đã rất lạnh rồi.

Hai người đều mặc áo lông dày đặc.

"Nghe nói ngươi mua xe rồi hả."

Đôi mắt hoa đào của Trần Thu Nguyệt chớp chớp.

Lục Dương quay đầu nhìn xung quanh một vòng.

Trần Thu Nguyệt khó hiểu, giật giật ống tay áo của hắn: "Ngươi tìm cái gì vậy."

"Ta đang tìm gián điệp, ngươi có phải hay không an bài gián điệp bên cạnh ta?" Lục Dương cười nói.

Trần Thu Nguyệt giờ mới hiểu được, mình lại bị gia hỏa này đùa giỡn, nàng bấm cánh tay Lục Dương một cái, nói ra: "Việc này cần gì ta phải dùng gián điệp, truyện này đã được tuyên truyền khắp nơi rồi."

Lục Dương cũng không quá khó hiểu, một sinh viên năm nhất, mua được một chiếc Audi hơn bốn mươi vạn, sẽ rung động như thế nào trong trường học.

Nếu như ở ngoài xã hội.

Một chiếc Audi ngược lại cũng không được coi vào đâu.

Trần Thu Nguyệt cũng không phải quá kinh ngạc.

Dù sao, nàng cũng biết được bí mật của Lục Dương.

Mỗi tháng đều có nhiều tiền nhuận bút như vậy, mua cái gì chả được.

Hai người đi dạo đến cửa hàng Lý Minh Bác.

Cửa hàng không còn nhiều sinh ý như lúc trước nữa.

Nhìn thấy hai người đi đến, Lý Minh Bác lộ ra nụ cười hồn nhiên.

Lục Dương hỏi.

"Hôm nay sinh ý như thế nào, bán được nhiều không?"