Lục Dương không cùng Đinh Siêu quay về ký túc xá, mà bắt một chuyến xe đến cửa hàng.
Đi vào cửa hàng sau trương Cao Đẳng kỹ thuật, Lục Dương liền nhìn thấy Ngô Bá đang bận rộn, ngoài hắn ra, còn có một muội tử nhan sắc khoảng 70 điểm.
Ngày hôm qua Ngô Bá mới nói cho hắn biết, muốn tuyển thêm một thu ngân, Lục Dương không nghĩ tới, hắn lại tuyển nhanh như vậy.
Khách hàng trong tiệm cũng không tệ lắm.
Phòng thử đồ hiện lên đèn đỏ, chắc là đang có người bên trong.
Lục Dương bước vào.
"Bá tử, mọi việc thế nào?"
Nhìn thấy Lục Dương, Ngô Bá hấp tấp chạy tới, nói ra: "Sinh ý không tệ lắm."
Hắn nhìn vào muội tử kia nói ra: "Giới thiệu với ngươi tí, đây là ông chủ của cửa hàng này, cũng là bằng hữu của ta Lục Dương."
"Xin chào."
Thanh âm nữ sinh lão luyện, nhìn quả có vẽ đã làm nhiều nơi.
Ngô Bá còn nói thêm: "Nàng gọi là Diệu Hồng, là học tỷ năm hai ở trường tao."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
Hỏi Diệu Hồng.
"Đã quen thuộc chưa."
"Khá quen, mấu chốt đãi ngộ rất tốt." Diệu Hồng cũng không kiêng kị, trả lời.
Đúng là Lục Dương trả lương cũng không thấp.
Ngô Bá được một tháng ba nghìn cộng thêm phần trăm sản phầm.
Diệu Hồng cũng được một tháng ba nghìn.
Ở Lục Thành bây giờ, tiền lương của cửa hàng Lục Dương như vậy đã rất tốt rồi, ở cửa hàng khác làm thu ngân, tiền lương cũng chỉ được hai ngàn tệ thôi."
"Ngươi yên tâm làm việc, chăm chỉ làm, về sau sinh ý tốt hơn nữa, ta sẽ tăng lương thêm..."
"Cảm ơn lão bản."
Diệu Hồng mừng rỡ không thôi, xem ra lão bản này cũng phi thường tốt bụng.
"Đây là thu nhập mấy ngày gần đây, ngươi nhìn xem một chút."
Ngô Bá đưa máy tính cho Lục Dương.
Cửa hàng của Lục Dương đã mua phần mền quản lý bán hàng, nên hàng hóa bán được đều được lưu trữ trên máy tính, chỉ Lục Dương mới có quyền sửa đổi.
Lục Dương nhìn vào sổ sách.
Mấy ngày mở tiệm hôm trước, mỗi ngày trên cơ bản đều kiếm được hơn hai nghìn, về sau có tăng lên một chút, vượt quá ba nghìn tệ, có lúc sắp vượt hơn bốn nghìn, mấy ngày gần đây có giảm một chút, đều giữ ở mức ba nghìn tệ.
Lục Dương lộ ra nụ cười.
Xem ra cửa hàng này đã thành công rồi.
Ít nhất ở mùa đông này, cửa hàng của hắn đã tích lũy được danh tiếng trong khách hàng, chỉ cần không tự tìm đường chết, đem sản phẩm kém chất lượng vào bán, thì cho dù ba năm nữa, cửa hàng này vẫn còn phát triển lên.
Vì sao không tính tới 4-5năm, thời gian quá dài, Lục Dương không dám dự đoán, nhỡ may cửa hàng của hắn bị một trận thiên tai, thì làm sao ngăn được.
Sự tình xa như vậy, Lục Dương cũng không muốn nghĩ.
Ngô Ba cầm tới một túi tiền, đưa cho Lục Dương.
"Đây là thu nhập của mấy ngày gần đây, ngươi đếm thử xem."
Lục Dương trực tiếp cầm túi tiền để vào áo, nói ra: "Trở về ta sẽ đếm, ta với ngươi còn không tin tưởng nhau sao? Thiếu hàng gì, ngươi gọi cho ta, ta kêu người đưa tới."
"Biết rồi" Ngô Bá nhẹ gật đầu.
Chạng vạng tối.
Lục Dương mời Ngô Bá cùng Diệu Hồng một bữa cơm ngay tại tuyến phố bên cạnh.
Lão bản cửa hàng nhận ra Ngô Bá, liền nhiệt tình tới phục vụ.
Một bữa cơm hết ba trăm tệ.
Diệu Hồng ăn no sau đó liền rời đi, nàng còn muốn về phòng nghỉ ngơi một lát.
Ngô Ba cùng Lục Dương trở lại cửa hàng.
"Thích rồi?."
Lục Dương híp mắt nhìn Ngô Bá, trêu nghẹo nói.
Ngô Bá cũng không sĩ diện cãi lại, nói thật: "Là một học tỷ không tồi, trong nhà điều kiện khó khăn, ở trường học toàn làm việc bán thời gian để trả học phí."
"Ngươi cũng giống nàng ấy mà:" Lục Dương cười nói.
Ngô Bá cười khổ: "Cái này sao có thể so được, hoàn toàn khác nhau, nàng là tự thân trang trải, không biết ăn bao nhiều cực khổ rồi, ta đây tính là gì, toàn bộ đều theo sát phía sau ngươi thôi."
Ngô Bá trong lòng rất rõ ràng, nếu không phải Lục Dương tìm hắn bán hàng, hơn nữa còn lo liệu hết thảy, đoán chừng mình bây giờ vẫn cắm mặt vào máy tính, làm một phế nhân.
"Xem ra ngươi cũng đã trưởng thành lên không ít, rất lâu rồi chưa tới tiệm net phải không." Lục Dương trêu ghẹo nói.
Ngô Bá ngật đầu: "Đúng vậy, trước kia ta còn ham chơi, bây giờ có cơ hội kiếm tiền, ta cũng không rảnh mà lao đầu vào."
Đốt một điếu thuốc.
Ngô Bá hít một hơi.
"Cộng thêm phần trăm sản phẩm, một tháng ta có thể kiếm được năm nghìn tệ, so với ba mẹ công lại còn nhiều hơn, bọn họ đã làm bao nhiêu năm, ta mới làm bao nhiêu năm."
"Một cơ hội tốt như vậy mà ta bỏ lỡ, thì đời này coi như suốt đời làm phế vật, sau này ngươi thành một ông chủ lớn, ta còn là một đống cặn bã, cũng không dám mặt dày tìm ngươi chơi."
"Ngươi nói cái quái gì thế." Lục Dương mắng một câu, "Chúng ta vĩnh viên là hảo huynh đệ."
Ngô Bá nhếch miệng cười cười: "Kỳ thật cũng có một phần nguyên nhân do Diệu Hồng, ở trên người nàng ta học được rất nhiều thứ, nếu như muốn theo đuổi nàng, cũng không thể để nàng coi thường ta."
"Học cao đăng ba năm, ta muốn lăn lộn thật tốt, để ba mẹ ta có thể xem thật kỹ đứa con trai của mình."
"Tốt lắm."
Lục Dương cảm thán nói.
Tuy rằng hắn đã cái biến cuộc đời Ngô Bá sau này, nhưng Lục Dương cảm thấy việc này không có gì là không tốt, Ngô Bá theo bản thân Lục Dương lăn lộn, bây giờ hắn đã có nhận thức như vậy, sau này kém cỏi nhất cũng làm được một tiểu lão bản, so với được phú bá nuôi kiếp trước thì hơn rồi.
Tuy rằng kiếp trước Ngô Bá tốt nghiệp xong thì cuộc sống cũng rất dễ chịu, có nhà, có xe, nhưng đều bị các đồng học cũ trêu chọc.
Bọn hắn ghen ghét Ngô Bá lại tìm được một Phú Bà bao nuôi.
-----
Quay về trương học.
Lữ Tiêu Vũ gửi tới tin nhắn, nói học tỷ của mình đã thêm hảo hữu Từ Thi, hơn nữa còn gửi đến một Screenshots giữa Lữ Tiểu Vũ và học tỷ.
Nói Từ Thi vấn đề quả thật rất nghiêm trọng rồi, may mắn kịp thời phát hiện vấn đề sớm, dựa theo tình cảnh của Từ Thi bây giờ cũng không thích hợp để đến trường.
Nhìn thấy đoạn tin nhắn này.
Lục Dương biết rõ, học tỷ Lữ Tiểu Vũ là chuyên gia trong ngành này rồi, nếu không phải Lục Dương biết trước, thì hậu quả sảy ra quả thật rất đáng sợ.
"Thế học tỷ ngươi thu bao nhiều tiền, nói tài khoản ngân hàng để ta chuyển khoản."
Lục Dương hỏi.
Lữ Tiểu Vũ bên kia trả lời: "Học tỷ nói không lấy tiền."
"Làm sao vậy? tại sao không thu tiền, chữa không được hã!."
Lục Dương sửng sốt nói.
Bệnh Từ Thi nặng đến nỗi không chữa nổi rồi sao, học tỷ của Lữ Tiểu Vũ cũng không dám nhận vụ này?
"Bĩnh tĩnh, không phải học tỷ ta không thu tiền, mà nàng coi Từ Thi như bằng hữu rồi, làm sao có thể thu tiền của bằng hữu được chứ? Hơn nữa, nàng còn để ý tới ngươi." Lữ Tiểu Vũ giải thích.
Để ý tới ta làm gì?
Lục Dương toàn thân có chút "gung" nhẹ.
Không phải mình sẽ bị học tỷ Lữ Tiểu Vũ thôi miên chứ.
Lục Dương suy nghĩ miên man, không biết học tỷ kia thôi miên mình làm gì, muốn làm gì mình sao, nhưng mà học tỷ kia đã gặp mình đâu...
Từng suy nghĩ lung tung hiện lên trong đầu Lục Dương.
Không dám ở trên vấn đề này suy nghĩ nữa.
Lục Dương hỏi thăm biết được ngày mai Lữ Tiểu Vũ có một cuộc hẹn phỏng vấn, còn chúc nàng một phen may mắn.
Chuẩn bị tắt đi QQ, Lục Dương lại chứng kiến hình bé thỏ nhỏ nhảy lên, là Quan Nguyệt gửi đến tin nhắn.
Ấn mở nhìn qua.
"Lão công, chủ nhật tuần này là sinh nhật của Triệu Oánh Oánh, nàng mời chúng ta cùng đi, lão công tới không?"
Xưng hô lão công như vậy, Lục Dương đã ép buộc Quan Nguyệt kêu đấy, tuy rằng lúc đầu nàng không chịu, cảm thấy quá buồn nôn, nhưng không muốn Lục Dương buồn, nên nàng mới kêu theo yêu cầu Lục Dương.
"Lão bà, sinh nhật của nàng ấy, liên quan gì tới ta."
Lục Dương trả lời một câu.
Quan Nguyệt rất nhanh liền gửi qua tin nhắn: "Oánh Oánh nói có thể mang theo người nhà, Trương Yến liền mang theo bạn trai cùng đi, nên chỉ có một mình con trai, anh mà không đến, có hơi bất tiện."
Nghe nàng nói như vậy.
Lục Dương suy nghĩ một chút, nói ra: "Được, anh đi."
Đã rất lâu rồi chưa gặp Quan Nguyệt rồi.
Rất nhớ đấy.