Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 628: Tomson Riviera (2)




"Ngươi viết tiểu thuyết hơi nhiều rồi đấy, người ta đâu có khinh thường như thế, dù sao làm tiêu thụ ở một nơi nổi tiếng, cũng đã được huấn luyện chuyên nghiệp qua bài bản, nhưng mà coi như thật sự như ngươi nghĩ, thì cùng ta có quan hệ gì?"

"Bởi vì sư tỷ là một đại mỹ nữ a, còn là cấp bậc hoa hậu giảng đường, mang ngươi đi theo, cấp bậc của ta trong nháy mắt liền tăng cao rồi."

"Nói linh ta linh tinh."

Y Thanh đấm một quyền vào tay Lục Dương.

Người sư đệ này.

Trong đầu toàn là ý tưởng gì không đâu.

Bác tài lái taxi cũng âm thầm cười trộm, nam sinh này nói muốn mua phòng ở Tomson Riviera đấy, thật đúng là chuyện cười mà, giống như mặt trời mọc từ hướng tây a....

Đương nhiên, hắn cũng rất thức thời, không nói gì thêm.

Chuyện này lộ trình không gần, kiếm tiền là được rồi, còn quản người ta chém gió hay không chứ.

Trên đường có chút kẹt xe.

Sau khi mất đến một giờ, xe mới dừng lại trước cổng cư xá, ven đường có một cái bảng hướng dẫn, trên đó viết trung tâm tiếp đãi khách hàng của Tomson Riviera, Lục Dương biết mình đã đến đúng nơi.

Thời điểm hắn chuẩn bị quay đầu thanh toán, Y Thanh đã trả tiền rồi.

Điều này làm bác tài càng thêm khinh bỉ.

Tiểu tử này, vừa rồi cố ý nhìn ra ngoài, để khỏi phải trả tiền xe, nãy còn nói mua phòng ở Tomson...

Xuống xe.

Lục Dương cũng không sốt ruột đi tới trung tâm.

Mà lấy ra điện thoại gọi một cuộc.

Sau đó mới lên tiếng: "Sư tỷ, bác tài vừa rồi, khẳng định nghĩ ta là loại nam nhân ăn cơm mền a."

"Có cơm ăn là được rồi, còn quản cứng hay mền làm gì, mà ngươi đang gọi điện cho ai đấy." Y Thanh cũng không thèm để ý..

"Ngươi xem, ài....

Đang khi nói chuyện, Y Thanh ngẩng đầu nhìn lại, thấy một nữ nhân viên cố vấn đi ra ngoài, dáng người của nàng cao gầy, mặc một bộ âu phục, nhìn Y Thanh một cái xong rồi nhìn Lục Dương, nàng mới cất tiếng: "Xin chào, ngài khỏe chứ, ngài có phải là Lục tiên sinh không..."

"Là tôi, đêm qua chúng ta đã nói chuyện điện thoại với nhau."

Hôm qua, khi đang mát xa với lão Vương, Lục Dương có gọi đến trước hỏi thăm trước xem sao, hành động của hắn lúc đó làm cho tiểu thư đang mát xa tỏ ra không tin, còn nói hắn đang chém gió.

Mặc dù có lão Vương giải thích, nhưng kết quả vẫn bị hai nàng cho rằng hai người đang hợp sức chém gió.

"Lục tiên sinh, ngài khỏe, ta là Diệu Na Na, nhân viên cố vấn.....Để ta giới thiệu ngài một chút về tình huống của chung cư..."

"Được a."

Lục Dương bình tĩnh nói.

"Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, mời ngài...."

Một bên hướng trung tâm chiêu đãi đi đến, một bên thì Diệu Na Na giới thiệu tình huống cư xá.

Sau khi nghe xong, Lục Dương cùng Y Thanh, đối với tình hình của cái tiểu khu này, trên cơ bản đã hiểu rõ đôi chút.

Tomson Riviera tuy rằng có diện tích rất lớn, khoản 20.000 mét vuông, nhưng trên thực tế, cũng chỉ có bốn tòa nhà, vì vậy tỉ lệ diện tích còn rộng hơn cả biệt thự, toan bộ cư xá có 133 phòng lớn nhỏ, trong đó tòa nhà B cùng D chỉ cho thuê không bán, bán ra ngoài chỉ có tòa nhà A với C.

Trong đó, tòa nhà A là một tầng một căn họ, diện tích khoản 597 mét vuông, có năm phòng ngủ, tòa nhà C thì một tầng có hai căn, tính trung bình thì một căn khoản 435 mét vuông, có bốn phòng ngủ.

Một căn hơn bốn trăm mét vuông, cầm phòng ốc bình thường ra so sánh sẽ biết, nếu như không cân nhắc đến vấn đề cách âm, thì làm trong nhà một cái sân bóng rổ cũng không có vấn đề gì.

Lục Dương thoáng suy tư một chút, liền rất nhanh đưa ra quyết định.

Đến trung tâm chiêu đãi khách hàng.

Bên này ngoài trừ nhân viên công tác ra, thì một người khách cũng không có ,hai người đi đến, liền nhận đãi ngộ VIP nhất của chung cư, hoa quả, điểm tâm, cà phê, đều thay nhau đưa tới.

Nghĩ đến cũng đúng, một năm ở đây chưa hẳn đã bán được mười căn, chỗ này vắng vẻ, cũng đúng thôi.

Diệu Na Na lấy ra một tờ giấy vẽ tòa nhà, nói ra: "Lục tiên sinh, trước mắt tòa nhà C chỉ còn một nửa số phòng trống, ngươi trước tiên có thể nhìn trước, nếu thích, tôi có thể dẫn ngài đến nơi thăm quan."

Lục Dương nhìn sơ đồ tòa nhà, tòa nhà C tổng cộng có 44 tầng, trong đó màu hồng đại biểu cho đã bán đi, còn dư lại khoản một nửa.

Lục Dương biết rõ, thời điểm năm 2009, không ít người nhân cơ hội giảm giá tới đây mua, năm đó phải bán hơn được ba mươi căn, lúc đó chỉ mất khoản ba mươi triệu là có một căn, về sau giá trị nơi nay phải tăng lên thành mấy trăm triệu.

Lúc trước Lục Dương cũng đọc qua tin tức.

Bỏ ra mấy trăm triệu mua một căn phòng, Lục Dương đọc xong thì cảm thấy vớ vẩn, còn cảm thấy kẻ có tiền không có chỗ tiêu à, nhưng hiện tại ngồi ở trong đại sảnh tiêu thụ, thời điểm chuẩn bị mua phòng, hắn cũng không có cảm giác tiết tiền nào hết....Quả nhiên, có tiền thì có gan, câu châm ngôn này chưa bao giờ sai.