Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 626: Thượng Hải Phồn Hoa (2)




Mấy người đều bày tỏ thái độ.

Một tuyển thủ ở trong đội hỏi: "Chúng ta nếu ký hợp đồng với Csite, thì nếu như thành lập chiến đội, có phải sẽ rời khỏi Thượng Hải hay không?"

A Bố nói: "Chuyện này ta còn cần phải thương lượng với lão bản, bất quá tỉ lệ cao sẽ tới Lục Thành, dù sao tổng bộ của công ty cũng ở bên kia."

"Ta thì coi như xong đi, ta không muốn rời khỏi quê hương."

Tuyển thủ này có chút tiếc nuối lắc đầu.

"Không có việc gì, không có việc gì, có đi hay không thì chúng ta cũng là huynh đệ của nhau."

A bố cũng không thèm để ý.

Nhược Phong nói: "Vậy chiến đội chúng ta không phải thiếu mất một người sao, nếu không, kêu thêm Nặc Ngôn(Mann-Clearlove7) đi đi, hắn không phải muốn gia nhập team chúng ta sao? Hiện tại vừa vặn...."

"Được, tí nữa ta sẽ nói lại lão bản chuyện này."

...

Thượng Hải, ban đêm, đèn đuốc sáng trưng.

"Được, ngươi an bài là được rồi, ngày kia ta sẽ gặp mặt bọn họ một lần."

Lục Dương cúp điện thoại.

Nhìn về phía con sông Hoàng PHổ.

Sau khi ăn tối với Y Sung xong, Lục Dương đến bến Thượng Hải, bên cạch hắn bây giờ không có sư tỷ xinh đẹp làm bạn, chỉ có một lão Vương biên tập...

"Điện thoại của ai vậy."

Một trận gió thổi qua, lão Vương hé mắt.

"Ta có ý định thành lập một chiến đội esport, mới tìm người đi đào thành viên xong." Lục Dương cũng không có giấu giếm.

Lão Vương thở dài một hơi: "Vẫn là ngươi tiêu sái, tiểu thuyết không cần viết, còn đi thành lập chiến đội để chơi...Cuộc sống đúng là trôi qua không tệ a..."

"Vương ca, sao vậy, nhìn ngươi có chút phiền não nha."

Lục Dương cười ucoiwf.

"Còn không phải do công ty sốt ruột chuyện kia sao?"

Lão Vương nói ra.

"Ách."

Lão Vương nói: "Những người ở trong công ty lại đánh nhau qua lại, quá phiền phức, còn muốn biên tập chúng ta đứng thành hàng nữa, ngươi nói xem, một công ty văn học không lo làm đi, cứ đấu đấu đá đá như quan trường, bọn họ rảnh rỗi không có việc gì làm à?"

"Không phải có người muốn thu mua các ngươi đi."

Lục Dương cười nói.

"Ngươi quả thật đoán đúng rồi đấy, bên QQ có ý định mua lại trang web, bất quá đại lão bản không đồng ý, vốn chuyện đến đây là xong rồi, nhưng trong công ty lại có một số người muốn đi theo QQ, bởi vậy người một ý, ta một ý, nhức đầu....."

Hiển nhiên, lão vương cũng có chút mệt mỏi.

Bản thân lão Vương là một tác giả, về sau bởi vì không viết được nữa nên chuyển sang làm biên tập. Lão chuyển sang làm biên tập cũng vì để cho nhẹ lòng, ai ngờ lại chuyện này lại quấn vào thân, lão cũng chỉ là một biên tập viên bình thường, còn bắt đứng thành hàng làm gì chứ, bán cho QQ hay không cũng không quan tâm đến lão.

"Vương ca, nếu như không được, thì qua chỗ ta làm, dù sao ngươi cũng là biên tập, mà bên phía manga cũng cần phải có biên tập, biên tập manga cùng tiểu thuyết chả khác gì nhau, hiện tại công ty của ta cũng không kém hơn Qidian, đến chỗ ta làm, ta cho ngươi làm chru biên."

"Lời ngươi nói khiến ta có chút động tâm a." Lão Vương cười cười.

"Động tâm thì tới đây, lằng nhằng làm gì, sợ ta bạc đãi ngươi sao?" Lục Dương nói ra.

Lão Vương lắc đầu: "Vẫn nên ở lại nhìn một tí, nếu thật sự không được, ta sẽ đi qua chỗ ngươi, coi như là có một con đường lui rồi, dù sao ở cái nghề này làm một năm, cũng có một ít cảm giác, nếu mà đi ngay lập tức thì có chút xấu hổ."

Trọng tình cảm là một chuyện tốt, Lục Dương không nói gì.

Hắn gật đầu:" Được, Khu manga của CCilicili, ta sẽ lưu lại cho ngươi một vị trí chủ biên, nếu ngươi muốn, tùy thơi lúc nào cũng có thể đến..."

"Quả nhiên phong thái của tỷ phú."

Lão Vương vỗ vỗ bả vai của Lục Dương.

Nhìn mặt sống phản chiếu ánh đèn.

Hắn cảm thán một câu.

"Thượng Hải quả thật là một thành phố phồn hoa."

"Vạn Lý Trường Thành rất vĩ đại, nhưng đại đa số người chỉ coi nó là một đống gạch mà thôi, thành phố Thượng Hải cũng rất cao, nhưng bao nhiêu người có thể ở đây mua một cái nhà."

Lục Dương khẽ cười một tiếng.

Nhìn tòa nhà tài chính Lujiazui đèn đuốc sáng chói, không biết bao nhiêu công nhân, nhân viên ở đó tăng ca đến khuya, sau cùng điều buồn cười nhất là, có chút người sống ở đại thành thị, thì có cảm giác mình rất lợi hại, giống như một con vít lắp trong chiếc xe, có thể nói khoác mình là một chiếc xe.

"Ài, ngươi có thể thôi đả kích người khác được hay không, phải cho người ta sống nữa chứ." Lão Vương nhịn không được mắng một câu, quả nhiên, nhà tư bản không có ai là người tốt cả.

Lục Dương cười cười, không thèm để ý, nói ra: "Vương ca, ngươi nói xem, ta có nên mua một căn phòng ở bên kia không?"

"Khu nào?"

"Khu kia, thế nào?"

Lục Dương chỉ vào mấy tòa nhà cao tầng ở bên kia sông.

Lão Vương có chút không xác định, hỏi: "Bên kia không phải khu Tomson Riviera chứ?"

"Đúng rồi."

Lục Dương nói.

"Ài."

Thở dài một tiếng thật sâu, tâm tình của lão Vương bây giờ giống như rớt xuống nước vậy, Tomson Riviera a, hắn cả đời này không có cơ hội làm hàng xóm với Lục Dương rồi.

Hai người không có chuyện gì làm, đi dạo bên bờ một vòng, Lục Dương liền nói: "Đi thôi, chúng ta tới chỗ lần trước mát xa một phen, dạo gần đây ta hơi cảm thấy đau lưng."

"Được a."

Ánh mắt Lão Vương sáng lên, vội vàng đuổi theo.