Bài hát này cũng rất già rồi, là một trong những tác phẩm tiêu biểu cua Hàn Bảo Nghi về nhu tình. Đương nhiên, nàng nổi danh nhất chính là bài Hồi Ức Màu Hồng Phấn.
Nữ sinh này hát không tồi, dưới tai Lục Dương, kỳ thật nàng hát so với bản gốc cũng không khác gì nhau, đáng tiếc nhất chính là, nữ sinh này rõ ràng không phải học viên khoa âm nhạc, đoán chừng là ca vương nơi máy KTV, tiết tấu nhiều lần theo không kịp, hát chậm hơn bài hát rất nhiều...Lục Dương nhận ra cũng bởi vì thấy cái màn hình sau lưng đang chạy chữ....
"Giọng hát rất dễ nghe, nhưng mà hay chậm vào nhịp, cái này cần phải luyện tập thêm."
Một lão sư bình luận.
Ba người trao đổi ánh mắt, đều lắc đầu, nữ sinh có chút tiếc nuối mà kết thúc.
"Kế tiếp."
Nam sinh này chọn một ca khúc của Chu Đồng.
Hát cũng không tệ lắm.
Nhưng vẫn bị loại.
Rất rõ ràng, tuyển chọn ở trong Học Viện Hí Kịch, rõ ràng càng thêm nghiêm khắc hơn, cũng có thể một khi đã chọn, liền mất đi một slot....nên vì vậy tiêu chuẩn hoàn toàn khác nhau.
Người thứ ba.
Người thứ tư.
Phía trước Y Thanh có mười hai người.
Nhưng cũng chỉ có một người thông qua vòng tuyển chọn, cái tỉ lệ này đúng là không cao rồi.
"Sư tỷ, kế tiếp đến phiên ngươi rồi."
Lục Dương nhắc nhở.
"Biết rồi."
Y Thanh nhìn lên khán đài.
"Có lòng tin không?"
Lục Dương nỏi nàng.
"Có lẽ không có vấn đề gì lớn."
Y Thanh cũng không chắc chắn.
Nữ nhân này, nhất định cũng đang lo lắng, Lục Dương không nói gì, kế tiếp đến phiên Y Thanh rồi, sau khi thấy MC đọc mã số của mình, Y Thanh liền đi lên khán đài.
Nhìn thấy nàng.
Trong mắt ba lão sư giám khảo đều hơi sáng lên.
"Xin chào, bạn học, xin tự giới thiệu về mình đi."
Y Thanh gỡ xuống microphone, ôn nhu nói: "Ta là Y Thanh, sinh viên năm ba của khoa hí kịch."
"Ngươi muốn hát bài nào?"
"Sau này."
"A, được, bắt đầu đi."
Nhạc đệm chậm rãi vang lên.
Ba giám khảo cũng dần dần nghiêm túc, bọn hắn có chút bận tâm, nữ sinh này hình tượng cùng khí chất đều không tệ, nhưng mà nếu giọng hát không được, bọn họ cũng chỉ có thể gạch bỏ thôi, thật là đáng tiếc a.
Vào nhịp, Y Thanh mở miệng.
"Sau này, khi em biết được yêu một người thế nào, thì thật đáng tiếc, anh đã biến mất trong biển người mênh mông...."
Mới mở miệng ra.
Đã biết rõ được hay không.
Không chỉ là ba vị lão sư giám khảo, mà đến cả sinh viên tham gia tuyển chọn, cả đám đều ngẩng đầu nhìn về phương hướng khán đài, ánh mắt toát ra thần sắc kinh ngạc.
Im lặng, không có người nói.
Lục Dương ngồi ở dưới khán đài, nhìn nữ nhân ở trên đài kia, trên mặt thủy chung mang theo mỉm cười, giống như kiếp trước khi nàng hát vậy, hắn cũng như vậy mà đứng nhìn nàng,
Vị sư tỷ hờ này, cho tới bây giờ chưa bao giờ làm cho người ta thất vọng...
"Hoa chi tử nở trắng muốt, rơi lên vạt váy xanh của em..."
Tiếng ca bay lên.
Bài hát này tuy rằng được nghe nhiều đến thuộc lời, ở đây hầu như mỗi người đều biết hát, nhưng không ai có thể hát như Y Thanh đánh động nhân tâm người nghe, giống như nàng đang kể một câu chuyện xưa động lòng người vậy.
Trong năm tháng thanh xuân, gặp đúng người mình yêu, nhớ lại những ký ức tốt đẹp đã khắc sâu vào trong tâm khảm, nhưng chuyện xưa cũng chỉ lấy tiếc nuối mà kết thúc....Về sau, thời gian làm cho người ta học được tình yêu, làm cho người ta biết thế nào là thích, nhưng mà, người đã từng bên trong trong những năm tháng trẻ tuổi, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt nữa....Thời điểm này mới hiểu được, một khi đã bước qua nhau, thì có lẽ đời này sẽ không bao giờ gặp lại nữa....
Dưới sân khấu, không ít người hồi tưởng lại mối tính đầu của bản thân, có người nhớ lại thanh mai trúc mã hồi xưa của mình, đến cả vị giám khảo nữ bốn mươi tuổi kia, cũng không kìm được nước mắt, phải quay mặt đi để cho ngươi khác không thấy nước mắt nàng đang chảy.
Người có chuyện xưa, không thể đi nghe ca khúc nhắc lại chuyên xưa...
Một khúc hát.
Khiến cả sân khấu yên tĩnh.
Vẫn là vị nữ giám khảo kia, trước tiên mở miệng: "Đây là lần đâu tiên ta nghe hiểu bài hát này."
"Ta cũng vậy, hát coi như không tệ."
Hai giám khảo khác cũng không tiết lời mà khích lệ.
Trong số rất nhiều người tham gia, nữ sinh tên Y Thanh này, rõ ràng là người tốt nhất, giọng hát tuy tự nhiên, chất phác, nhưng có thể làm cho người ta cảm động đến rơi lệ.
Không hề nghi ngờ, Y Thanh dễ dàng thông qua vòng tuyển chọn...Ban giám khảo ở trên danh sách viết tên của nàng, không chỉ có như thế, mà bọn họ còn khoanh một vòng tròn đỏ đậm quanh tên.
"Chúc mừng ngươi, sư tỷ, hát quá dễ nghe đi, ta cảm giác lỗ tai mình sắp mang thai."
Y Thanh còn đang sa vào bi thương trong ca khúc, bị Lục Dương nói vậy khiến cho nàng phải bật cười, nói ra: "Sư đệ, vậy không phải về sau, đệ có ba cái lỗ tai rồi sao?"
"Không chắc, vạn nhất là song bào thai thì sao, lúc đó không phải có bốn cái rồi à."
"Vạn nhất tứ bào thai thì sao nhỉ?"
"Thì chính là Lục Nhĩ Hầu rồi!."
"Hặc hặc..."