"Lục Dương, là ngươi à?"
Điện thoại đổ chuông một hồi, giọng nói thanh thúy của Y Thanh vang lên, hai người tuy rằng hay nói chuyện với nhau, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên trao đổi qua điện thoại.
"Đúng vậy, sư tỷ, ngươi đang đi học sao?"
"Không có, ngày hôm nay ta không có tiết, mà ngươi gọi có chuyện gì không?"
"Ta đến Thượng Hại rồi, bây giờ đang ở ngoài cổng trường học đùa giỡn, ta muốn hỏi một chút, lão sư có ở nhà không, nếu có thì để ta trực tiếp đi tới là được."
"Ngươi đến rồi à, cha ta vẫn ở ở nhà, buổi chiều ông mới có tiết, lúc này còn chưa đi tới văn phòng." Nghe được Lục Dương đã đến, Y Thanh có chút kinh ngạc, hình như Y Sung ở trong điện thoại cũng nói ra gì đó.
Sau một lát.
"Sư đệ, cha ta nói ngươi trực tiếp tới nhà đi, để ta ra đón ngươi."
"Không cần, ta biết rõ chỗ rồi, trước cúp đây, tí nữa gặp lại, sư tỷ."
Sau khi tắt máy, Lục Dương đi di động để vào trong túi áo, trên lưng mang một cái balo nhỏ, tay cầm túi đựng quà, hướng phía khu nhà dành cho giáo viên đi đến.
Y Sung đang ở nhà, vậy thì không có gì tốt hơn rồi, nếu mà ông đang ở văn phòng, hắn đi tặng lẽ cũng không quá tiện rồi.
Học viện hí kịch Thượng Hải rất rộng.
Đi khoản mười phút, Lục Dương mới đến được khu nhà dành cho giáo viên, cái chỗ này, hắn đã tới hai lần rồi, vì vậy tương đối quen thuộc, ở ngoài cửa chính, Y Thanh cũng đã đứng ven đường đợi cùng.
Nhìn thấy Lục Dương đi đến, nàng vội vàng đi tới, hỏi: "Một mình ngươi tới sao?"
"Đúng vậy a, ngươi còn tưởng ta đến mấy người vậy?" Lục Dương mỉm cười.
"Ta còn tưởng rằng Nguyệt Nguyệt sẽ đi tới."
Lần trước Lục Dương mang theo Trần Thu Nguyệt tới đây, Y Thanh còn nhớ rất rõ, giữa các nàng cũng có phương thức liên hệ của nhau, bình thường còn dùng QQ để nói chuyện.
So sánh với Lục Dương, thì Y Thanh thích nói chuyện với Trần Thu Nguyệt hơn, dù sao cũng là hai nữ sinh, khẳng định có nhiều chủ đề để bàn tán, thỉnh thoảng cũng chia sẻ với nhau về chuyện lý thú trong trường học.
Lục Dương nói: "Chương trình học năm nay tương đối nhiều, nên ta không mang nàng tới đây, với lại ta tới Thượng Hải cũng vì công việc, nếu sư tỷ nhớ nàng, hai ngày nữa có thể đi Lục Thành với ta...."
"Mấy ngày nay không được, ta gần đây còn phải luyện tập cho buổi biểu diễn, không thể đi xa, chờ về sau khi có thời gian, ta tự tới, đến lúc đó ngươi phải hảo hảo tiếp đãi ta đấy."
"Chuyện này cần gì phải nói, sư tỷ đến Lục Thành, cứ coi như là đến nhà mình vậy."
"Được."
Hai người hàn huyên một hồi.
Lục Dương hỏi: "Lão sư cùng sư mẫu đều có ở đây không?"
"Mẹ của ta đi dạy học rồi, chỉ còn ta với cha ta." Đôi mắt thanh tịnh của Y Thanh nhìn vào chiếc túi trên tay Lục Dương, hỏi; "Sư đệ, đây là cái gì vậy."
"Là lễ vật nhỏ tặng cho lão sư."
Lục Dương cười cười.
"Ngươi cũng không phải không biết tính tình của ba ta, ngươi mang đồ vật tới, nhất định sẽ bị ông phê bình một phen." Y Thanh lắc đầu nói ra.
Nhưng Lục Dương cũng không chút nào tỏ ra lo lắng, ngược lại còn cười cười, nói ra: "Sư tỷ yên tâm, ta cam đoan khi lão sư nhìn thấy vật này, sẽ không phê bình ta."
"Ngươi có lòng tin như vậy sao?"
Y Thanh có chút kinh ngạc hỏi.
Lục Dương tự tin mười phần trả lời: "Đương nhiên rồi."
Y Thanh không tin lắm: "Vậy đợi lát nữa phải chống mắt lên nhìn rồi."
Hai người cùng đi lên lầu, cữa vẫn mở ra, Y Sung đang cầm một cái chén giữ nhiệt đứng ở cửa ra vào, hắn cười ha hả nói: "Trong nhà nghe thấy hai người nói chuyện, nên ta chạy ra đây xem..."
"Cha, Lục Dương mang quà cho cha."
Y Thanh chỉ vào túi quà trên tay Lục Dương.
Lông mày Y Sung nhéo nhéo lại, nói ra: "Người trong nhà cả mà, tới thì tới đi, còn mang lễ vật làm gì, cất về đi."
Nghe nói như thế, Y Thanh đắc ý trừng hai mắt nhìn Lục Dương, giống như đang nói, xem đi, ta biết ngay mà....
Nhìn hồng nhan tri kỷ của mình kiếp trước, hướng về bản thân nháy mắt,Lục Dương mỉm cười, không thể tưởng tượng được, sư tỷ kiếp trước lạnh lùng như vậy, vậy mà khi còn trẻ còn có một mặt dí dỏm như thế.
Lục Dương đem hộp gỗ từ trong cái túi lấy ra, hắn nói: "Lão sư, thứ này không cất về được.."
"A, còn có lễ vật không cất được sao?"
Y Sung từ chối cho ý kiến.
"Lão sư nhìn xem thì biết."
Lục Dương đem chiếc hộp mở ra, bên trong có hai quả hạch đào đỏ au, nhìn qua là biết lâu năm ròi, mặt ngoài sáng bóng lóng lánh, hơn nữa hai cái rất giống như, ghép thành như một đôi tinh phẩm.
"Ồ, đầu sư tử này không tệ, ít nhất cũng phải 4.5 li đi."
Y Sung kinh ngạc nói.
Trong phòng làm việc, ngồi đối diện ông là một lão sư cũng có hai viên hạch đào, mỗi ngày đều ở trong phòng làm việc khoe khoang, Y Sung nhìn chúng cũng tỏ ra thèm thuồng vô cùng, vốn định cuối năm sau khi lấy được tiền thưởng, cũng đi mua một đôi, nhưng không nghĩ tới, đồ đệ của mình vậy mà đã sớm mua rồi, hơn nữa, nhìn hai đầu hạch đào này, rõ ràng so với cái của đồng nghiệp thì tốt hơn nhiều.
"Có lẽ cỡ đó, em mua cái này cũng không hiểu rõ lắm."
Lục Dương đem cái hộp đưa đến tay Y Sung.
Hắn tiếp tục nói: "Thứ đồ cổ này, mua rồi không trả lại được....Vì vậy nhất định ngài phải nhận rồi, lão sư, cũng không thể nói em một người trẻ tuổi, mỗi ngày cầm lấy hai quả hạch đào này xoay qua xoay lại chơi, vì vậy, thứ này, lão sư vẫn nên nhận đi ạ."
Mỗi thứ đều có quy tắc riêng của nó.
Đồ cổ một khi đã mua xong, rời khỏi tay chủ cũ thì cấm trả lại, với lại thứ đồ này, một khi đã mua rồi thì phải chấp nhận rủi ro, đôi khi mua một cái ngọc bội, nếu ngọc bội thời Đường, thì lời to, nhưng nếu ngọc bội đời Thanh, thì cũng bình thường, mấy thứ đồ chơi này được bán sang tay, rất ít khi gặp phải hàng rởm, chừ khi đen đủi lắm gặp phải bọn lừa đảo chuyên nghiệp.
Thời điểm Lục Dương mua lễ vật ,cũng cân nhắc đến mấy điểm này.
Cái quy củ này, Y Sung là một lão biên kịch đương nhiên hiểu rõ, nhìn hai quả hạch đào trong chiếc hộp, hắn cười cười, nói ra: "Ài, ta nói không lại người trẻ tổi rồi, lễ vật này ta thích, vậy đành nhận rồi, nhưng lần sau không cho phép ngươi mang gì tới cửa nữa, bằng không, ta nói Y Thanh đem ngươi đuổi đi."
"Sư tỷ sẽ không đuổi em đi đâu."
Lục Dương nhìn thoáng qua Y Thanh, trong mắt lóe lên vui vẻ.
Y Thanh nhìn thấy phụ thân nhận lấy lễ vật, cũng không có quở trách phê bình Lục Dương, trong lòng thì biết mình thua rồi.
Sự để quả thật là một người lợi hắn, có thể làm Y Sung nhận lễ vật đã là rất lợi hại.
Hắn mới được bao nhiêu tuổi, mà sao cách hành xử lại lõi đời như thế?
"Ngồi đi, chúng ta tâm sự đôi chút."
Y Sung chỉ vào ghế số pha phòng khách, rồi hướng con gái nói ra: " Thanh Thanh, đi pha hai chén nước tới đấy.
Lục Dương ngồi ở trên ghế salon, cũng cười nói: "Làm phiền sư tỷ rồi."
"Không phiền ,không phiền, nên phải vậy."
Y Thanh đi pha trà, Y Sung nghiêm túc nhìn đánh giá Lục Dương, nói ra: "So sánh với trước đây thì ngươi béo hơn một chút."
"Hiện tại sinh hoát tột hơn, đương nhiên mỗi ngày em đều ở trường ăn thịt rồi." Lục Dương đùa giỡn nói ra.
Y Sung cười nói: "Ngươi bây giờ đang là thời điểm phát triển, ăn nhiều một chút mới có lợi, châm ngôn có câu, nam dài hai mươi sáu, nữ dài hai mươi, ăn nhiều, nói không chừng còn cao thêm lên một chút."
"Lão sư, em cũng không thấp mà."
Lục Dương cao một mét bảy tám (1m78), cũng không tính là thấp, nhưng Y Sung dáng người cao to, so với Lục Dương thì cao hơn một tí, con gái Y Thanh bời vì thừa kế gien của ông, cũng rất cao, so với Lục Dương thì không sai biệt lắm, nếu như còn mang theo giày cao gót vào, thì cao hơn hắn một tí.
"Cha, vậy theo ý của cha, hiện tại con không thể cao nữa rồi hả?"
Y Thanh bưng hai chén trà đi tới.
Y Sung nói ra: "Vóc dáng ngươi đủ cao rồi, lại cao thêm, nhà chồng cũng không chịu nổi."
Khuôn mặt trắng nõn của Y Thanh hơi hơi đỏ lên, nói ra: "Cha, con không phải đã nói rồi sao, về sau con sẽ không kết hôn, ở bên cạnh hai người, hầu hạ..."
"Không kết hôn đó là nói dối, ta với mẹ ngươi thân thể rất tốt, không cần ngươi phải quan tâm, ngươi nên quan tâm chính mình đi thì hơn." Y Sung nâng lên chén trà, nho nhỏ thưởng thức một cái.
Nhìn sư tỷ kinh ngạc, Lục Dương cười cười.
Tuy nhiên, lão sư đại khái cũng không nghĩ tới, mười năm sau sư tỷ vẫn còn độc thân, yên lặng làm âm nhạc....Không tranh quyền đoạt thế, không màng danh lợi....
Lão sư lúc đó, hình như cũng buông tha cho việc thúc giục rồi....