"Bác tài, đến phụ cận cổ thành."
Từ công viên đi ra ngoài, Lục Dương chặn lại một chiếc xe taxi.
"Tiểu tử, muốn mua đồ vật gì à?"
Bác tài taxi có chút tò mò, người trẻ tuổi bắt xe đi cổ thành, vẫn tương đối hiếm gặp, hắn khá là hiếu kỳ.
Lục Dương ngồi ở phía sau, nói ra: "Mua chút lễ vật cho trươn bối."
Đến Thượng Hải một chuyến không hề dễ dàng, bên phía lão sư Y Sung nhất định phải đến thăm hỏi, bất kể kiếp trước hay kiếp này, Y Sung đối với hắn luôn đặc biệt chiếu cố, nên việc tặng quà là đương nhiên.
Đào Lí Bất Ngôn, Hạ Tự Thành Khê, đối với nhân cách cao thượng về nghê thuật của lão sư Y Sung, Lục Dương hết sức kính nể.
(Đào Lí Bất Ngôn, Hạ Tự Thành Khê-chỉ cần chân thành, trung thực là có thể tranh thủ được tình cảm của người khác; thành thật lấy lòng người)
Lúc trước hắn không tiện tặng đồ vật gì quý hiếm, nhưng hiện tại đã là danh thầy trò, mua một chút lễ vật tốt, cũng không có gì....
Lễ vật Lục Dương tính mua là quả hạch đào(quả óc chó).
Cũng không phải loại quả hạch đào để ăn, mà là hạch đào loại cổ...Lục Dương luôn nhỡ kỹ Y Sung ưa thích cái này, kiếp trức Y Sung có hai viên 4cm, mỗi ngày đều cầm trên tay đùa nghich, về sau không biết vì sao xảy ra chuyện gì, mất một cái ,khiến Y Sung giận dỗi vài ngày.
Mặt hàng này chỉ có bán ở khu đồ cổ nội thành.
Tài xế thường xuyên chạy khắp nơi quanh Thượng Hải, nên trên cơ bản không có chỗ nào không biết, hơn nửa canh giờ sau, tài xế chở Lục Dương vào một khu phố cổ.
"Không cần thối."
Nhìn thoáng qua con số hiện thị trên đồng hồ, tám mươi ba tệ, Lục Dương trả 100 tệ rồi xuống xe.
Sau đó trực tiếp hướng về phía trong đi đến.
"Tiểu tử, mua gì vậy, chỗ ta có loại ngọc bội thủy tinh chính tông, cầu phúc cầu an, có cần một khối không."
Mới vừa vào cửa.
Một lão bản đã giới thiệu nói.
Nhìn thấy Lục Dương ngừng lại, hắn còn đem cái ngọc bội phỉ thúy cầm lên, nói ra: "Ngươi xem một chút, tuyệt đối là hàng phẩm chất tốt nhất, mua không lỗ đâu."
Mua không lỗ, nhưng bị lừa !.
Lục Dương lui về phía sau vài bước.
Không có nhận lấy cái ngọc bội này.
Hắn đã viết nhiều quyển tiểu thuyết như vậy, tự nhiên cũng hiểu rõ ngọc bội, thứ này nước quá sâu, nhìn thì không giống đồ giá, nhưng giá cả giữa hai thứ chênh lệch nhau gấp mấy trăm lần, hơn nữa, phố cổ nội thành nổi danh nhiều lừa đảo, ngươi không cẩn thận làm hư, không đền mấy nghìn tệ, đoán chừng không đi đậu.
"Lão bản, ngươi cầm hàng vỉa hè lên bán không sợ mất mặt sao, cái này không phải làm từ thủy tinh chứ?"
Lục Dương nhịn không được nói ra.
Mấy gia hỏa này.
Nhìn thấy hắn trẻ tuổi nên tưởng là tay mơ sao?
Tính lên lừa một phen?
"Ài, người trẻ tuổi qua nhiên không biết nhìn hàng, ngươi cho rằng đồ tốt trong quán? Cầm chơi chơi ra bán hay sao?"
Bị người ta vạch trần, gia hỏa này cũng không chút xấu hổ, ngược lại còn nói Lục Dương không hiểu biết.
Lục Dương chỉ cười cười, từ túi tiền lấy ra một trăm tệ, nói ra: "Ngọc bội thì coi như bỏ đi, ngươi nói cho ta một chút tin tức, ở đây có nhà nào bán hạch đào loại cổ không, nếu thông tin có tác dụng, tờ trăm tệ này sẽ là của ngươi."
"Thật không, hay là ngươi tính lừa lại ta đó.."
Lão bản râu cá trê nhìn chằm chằm vào tờ một trăm tệ trên tay Lục Dương, có chút kinh ngạc hỏi.
"Lừa ngươi làm gì, ta nhỏ mọn thế sao?"
Lục Dương trực tiếp đem tờ một trăm tệ đặt lên quần hàng.
Lão bản vỉa hè nhanh tay mắt lẹ thu vào, sau đó chỉ vào phía trước, nói ra: "Đi đến phía trước năm trăm mét, có một khách điếm gọi là Quảng Bảo Hiên, hạt đào ở nhà kia là loại tốt nhất, ở phía trước quán có mấy quầy hàng, bên trong đều bán hạch đào, ở đó tìm chút đôi khi cũng nhìn thấy hàng tốt.
Lão bản này quanh năm trả trộn ở chợ phố cổ, đối với mấy thứ này tự nhiên hiểu rất rõ ràng, cái này cũng không phải tin tức độc nhất vô nhị cần phải che giấu, thu tiền rồi, hắn cũng không cần phải nói dối làm gì.
"Cảm ơn."
Lục Dương xoay người rời đi.
Trên quầy hàng toàn mấy thứ hàng dỏm, nhìn cũng không cần phải nhìn, không cần phải người hiểu rõ cũng có thể liếc nhìn ra, nhưng vật trên quầy toàn là loại chế phẩm công nghiệp thô ráp, giá thành phẩm chưa chắc đã hơn được mười tệ.
Hai bên đường phố có rất nhiều cửa hàng.
Có cửa hàng bán chim, bán đồ cổ, có chút nơi thì bán giấy và bút mực, cùng tác phẩm danh họa nổi tiếng, còn có một số cửa hàng thu mua tiền xu cũ, đa số người tới nơi này toàn là người lớn tuổi, người trẻ tuổi như Lục Dương rất ít khi nhìn thấy.
Trên cơ bản đều là nam nhân bốn mươi tuổi chiếm số đông, Lục Dương đi dạo ở trên đường phố, vẫn tương dối dễ làm cho người khác chú ý.
Những lão bản bày bán vỉa hè kia, khả năng cảm thấy mấy người trẻ tuổi dễ bị lừa hơn, nên cùng nhau đi tới, hướng hắn chào hỏi, bảo hắn tới xem hàng, Lục Dương mắt điếc tai ngơ đi qua.
Đi khoản mấy trăm mét.
Rốt cuộc cũng thấy được khách điểm Quảng Bảo Hiên.
Mặt tiền cửa hàng rất lớn.
Cũng phải khoản năm sáu chục mét vuông.
Chiêu bài nhìn qua rất cổ xưa, nước sơn còn có chút phai màu.
Bên trong chỉ có một lão nhân mặc Đường phục đang nhàn nhã ngủ, ngáy, mấy tiệm khác còn có một hai vị khách, nhưng tiệm này lại không có ai cả, Lục Dương thậm chí có chút ít hoài nghi, có phải vừa rồi lão bản vìa hè lừa hắn rồi hay không, cái chỗ này, không phải hắc điếm chứ, nếu không, sao đến cả một vị khách cũng không có.
Nhiềm bộ dạng chủ tiệm còn đang ngủ, Lục Dương cũng không tới quầy rầy, hắn nhớ kỹ phía trước cửa hàng này có một chợ giao dịch hạch đào.
Đi chưa được mấy bước.
Lục Dương đã đi tới chợ bán hạch đào, bên này người rất nhiều, lão bản ở đây cũng không ít, đều là bày quầy bán hàng, còn có người ở hiện trường mở hạch đào.