Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 57: Đầu Tư Cổ Phiếu




[Sô tài khoản......]

Lục Dương phát hiện, dùng nhiều tiền như vậy rồi, tiền bên trong tài khoản ngân hãng vẫn chưa giảm bớt, ngược lại còn tăng thêm một chút.

Hôm nay đã đột phá hơn hai mươi vạn tệ rồi.

Nhiều tiền như vậy, tiêu như thế nào.

Lục Dương nghĩ đến đầu tư cổ phiếu.

Lên mạng đăng nhập tài khoản của sàn chứng khoán Trường Giang.

Lục Dương đem hai mươi vạn chuyển đến tài khoản đầu tư.

Mua cổ phiếu gì bây giờ.

Lục Dương nhớ lại kí ức kiếp trước.

Cổ phiếu Tencent, trước mắt có giá 25 tệ một cổ phiếu, thấp như vậy sao?

Lục Dương nhìn lại mấy lần, xác định quả thật là giá tiền này.

Bất quá Tencent được niêm yết ở sàn chứng khoán HONG KONG, mua muốn cần phải mở tài khoản ở đấy, tài khoản của hắn chỉ mua được ở Thượng Hải với Thẩm Quyến.

Nhớ lại mười năm sau, cổ phiếu Tencent có giá trị bao nhiêu?

Thời điểm cao nhất cũng gần bảy trăm tệ.

Coi như không phải thời điểm cao nhất, cũng được năm sáu trăm tệ, nếu bây giờ mình đầu tư, đợi vài năm sau chia lại cổ phiếu, một cổ phiếu cũ đổi thành năm cổ phiếu mới, như vậy lợi nhuận gấp một trăm lần rồi.

Tuy không thể so sánh với bitcoin, nhưng đây cũng là một loại đầu tư sinh lời, không có bất kỳ mạo hiểm nào, còn sinh lời nhiều hơn là đem tiền vào ngân hàng để gửi.

Còn những cố phiếu khác.

Lục Dương nhìn vào cố phiếu MOUTAI(rượu Mao Đai ).

Bốn mươi lăm tệ

Đúng vậy, không có nhìn lầm, chính là cái giá này, nhưng mà Lục Dương biết rõ, thời điểm cao nhất, MOUTAI lên tới hơn 2600 tệ.

Đây là gấp bao nhiêu lần.

Quả nhiên, rượu đễ, vĩnh viễn là thần.

Lại nhìn một chút tới Ngũ Lương Dịch, hiện tại là hai mươi lăm tệ, kiếp trước Lục Dương mua nó đã hơn năm mươi tệ rồi, về sau trực tiếp nhảy lên hơn hai ba trăm.

Lúc đó nhờ nó mà Lục Dương kiếm được một vố lớn.

Nhưng mã những cổ phiếu này, Lục Dương đều không đầu tư.

Hai mơi vạn mua những thứ này, ngắn hạn đều không sinh được lời, khả năng còn có thể lỗ một ít, Lục Dương suy nghĩ, về sau có thêm tiền thì mua một ít, coi như là đầu tư dài hạn.

Hiện tại cách kiếm tiền nhanh nhất, chính là mua cổ phiếu về hoàng kim (vàng).

Đưng nhiên là đầu tư vào các công ty khái thác vàng rồi.

Nếu Lục Dương đầu tư vào các công ty sản xuất và chế tạo vàng, nếu giá vàng tăng lên, giá nhập nguyên liệu cũng tăng, đối với các công ty nãy cũng không phải chuyện tốt.

Còn các công ty khai thác thì khác, chỉ cần khai thác quặng, bán cho mấy công ty sản xuất, giá vằng tăng, thì họ lời càng nhiều hơn.

Lục Dương mua hết hai vạn cổ phiếu công ty khai thác vàng, mới yên lặng tắt đi trang web.

Rất nhiều người mua cổ phiếu xong, đều ưu thích nhìn chằm chằm vào biểu đổ, giá tăng lên thì hào hứng, giá giảm xuống thì đau lòng, loại người này căn bản không thích hợp đề đầu tư cổ phiếu.

Lục Dương hiển nhiên đã vượt qua giai đoạn này rồi.

"Lục Dương, ngươi đang làm gì vậy."

Đinh Siêu không biết lúc nào đã đánh xong một ván, quay đầu nhìn Lục Dương.

"Không có gì, đang nhìn xem giá cổ phiếu."

Lục Dương không giải thích gì.

Lại vừa cười vừa nói: "Ngươi tại sao không đi học, không phải là bị ta dạy hư rồi à."

Đinh Siêu lắc đầu: "Toán cao cấp ta không muốn đi, vừa tới phòng học liền buồn ngủ, với lại giáo sư cũng không điểm danh."

"Đi ăn cơm không."

Lục Dương hỏi.

"Ta không đi, ta đã nhờ Lỗi ca mua dùm rồi, những ngày này, các ngươi buôn bán thế nào, kiếm được lời rồi sao?"

Đinh Siêu tò mò hỏi.

"Coi như cũng được, kiếm được một chút, chỉ hơi mệt mỏi thôi." Lục Dương không nói hôm qua mình bán được hơn một vạn tệ.

Nói ra, đoán chừng Đinh Siêu sẽ hối hận đến chết.

Mới đầu hắn vì mặt mũi đã không tham dự, hiên tại Lục Dương đương nhiên sẽ cũng sẽ không kéo hắn gia nhập, đừng nhìn Đinh Siêu là người địa phương mà tưởng nhầm, kỳ thật gia đình Đinh Siêu so với Lục Dương không khá hơn được bao nhiêu, trong nhà mỗi tháng cũng chỉ cho hắn một ngàn tệ tiền sinh hoạt.

Nếu như nhà hắn không phải nằm trong diện di dời đi nới khác, Lục Dương hoài nghi, gia hỏa này còn có tiền sính lễ để cưới vợ không.

Đinh Siêu không cùng đi ăn cơm, Lục Dương một mình đi ra ngoài, đi tới nhà hàng Tây.

Gọi ba món đồ ăn, với vài ly nước dưa hấu, nội tâm Lục Dương vui vẻ.

Nhớ tới thời điểm kiếp trước Lục Dương học đại học, chỉ vì để tiền đi chơi net, nên Lục Dương mỗi ngày ăn mặc tiết kiệm, chỉ ăn dưa muối vời màn thầu....

---

"Lục ca, tổng cộng là một trăm lẻ một tệ, lục ca chỉ cần đưa một trăm tệ.."Sau khi ăn xong, Lục Dương tính tiền, tiểu muội muội thu ngân ngượng ngùng nói lấy.

Đối với sự giàu có của Lục Dương, tiểu cô nương đã nhận ra rồi, mỗi ngày đều ăn ở đây hai bữa, một tháng cũng tiêu hơn sáu bảy nghìn tiền ăn.

Không chỉ là nàng, mà những nhân viên phục vụ khác, đều kết luận Lục Dương là phú nhị đại.

Kẻ có tiền.

Hơn nữa còn là kẻ có tiền giản dị.

Bơi vì Lục Dương ăn mặt chất phác, nói chuyện cũng vô cùng khách khí, nếu như không phải trên tay cầm điện thoại iphone, tuyệt đối sẽ không ai nhận ra đây là một phú nhị đại a.

"Nếu một trăm lẻ ba tệ thì sao?"

Lục Dương hỏi ngược lại.

"Cái này..."

Tiểu cô nương ngẩn người, ngây ngô nói: "Một trăm lẻ ba tệ thì cũng lấy một trăm tệ..."

"Tốt, vậy thì lấy cho ta một lon coca nữa."

Lục Dương từ trong tủ lạnh lấy ra một lon coca, cười đặt ở trước quầy.

Cái thao tác này, quả thật đem tiểu cô nương làm cho bối rối, bất quá, chỉ hai ba tệ mà thôi, vẫn nằm trong quyền hạn của nàng được.

Lục Dương đưa thẻ hội viên trả tiền.

"Trong này còn có bao nhiêu?"

Lục Dương hỏi thăm.

"Con có một trăm chín mươi hai tệ, không nhiều lắm," Tiểu cô nương nhỏ giọng nói.

"Ừ, vậy thì nạp thêm hai nghìn nữa đi."

Nhìn hoạt động vẫn còn, nạp hai nghìn tặng thêm năm trăm, coi như lời được thêm 25% rồi.

Đem một chồng một trăm tệ cất kỹ, tiểu cô nương rất cận thận cộng tiền cho Lục Dương, còn xác nhận lại hai lần, mới yên tâm đưa thẻ cho Lục Dương.

Nhin dáng vẻ tiêu sái của Lục Dương ly khai, ánh mắt tiểu cô nương vẫn không có dịch chuyển.

"Tú Tú, đừng nhìn nữa, người ta có bạn gái rồi."

Bên cạnh có một đại tỷ vừa cười vừa nói.

Lục Dương mang nữ sinh tới dùng cơm, cũng không phải một lần, mỗi lần đều là một cô khác nhau, nhân viên trong cửa hàng làm sao không biết được.

Tú Tú mặt đỏ tới mang tai: "Nói bậy bạ gì đo, ta cùng Lục ca không có quan hệ."

"Còn kêu là Lục ca, còn dám nói trong lòng của ngươi không suy nghĩ đến người ta, tỉnh ngộ đi, nếu không về sau chỉ có thương tâm thôi." đại tỷ phục vụ thở dài.

Nàng biết rõ Tô Tú Tú điều kiện gia đình không tốt, nghỉ học từ sớm, nếu quả thật có thể cùng Lục Dương một chỗ, nhất định có thể vượt qua ngày tháng tốt lành.

Đáng tiếc a.

Người kia cái gì cũng tốt, chỉ có điều hơi hoa tâm, mỗi lần đi ăn đều dắt theo nữ sinh khác nhau, còn rất xinh đẹp nữa chứ.

Ăn cơm xong.

Lục Dương nhận được cuộc gọi của giáo viên trường học dạy lái xe.

Hỏi hắn xế chiều ngày mai có thời gian rảnh hay không, nếu có thời gian, có thể chiều mai tới thi bài 2.

Lục Dương suy nghĩ một chút rồi đáp ứng.

Không có bằng lái xe, cũng quá bất tiện rồi.

Ngày hôm sau, vừa từ thư viện trở về, Lục Dương đã cầm hồ sơ, thuê taxi đi tới địa điểm, cuộc thi lần này cũng ở tại sở cảnh sát giao thông, mà là ở chỗ căn cứ quân sự.

Thời điểm Lục Dương đi tới cũng còn hơi sớm.

Cuộc thi vẫn chưa bắt đầu.

Lục Dương nhìn thấy nữ sinh khi bữa kia.

Gọi là cái gì nhỉ?

Quên mất.

"Ồ, ngươi cũng tới đây.."

Lữ Tiểu Vũ nhìn thấy Lục Dương, kích động chạy tới, nói ra:"Người la sinh viên đại học khoa học kỹ thuật Hà Đông phải không."

"Người cũng là?"

Lục Dương tò mò nhìn nàng.

Lữ Tiểu Vũ khinh bỉ nhìn thoáng qua Lục Dương, nói ra: "Ngươi nghĩ nhiều lắm, kỳ thi Đại Học ta được 695 điểm, ngươi cho rằng ta với người cùng ở một trường sao?"

695 điểm?

Ai ya...

So với trạng nguyên Thượng Hải còn cao hơn hai mươi điểm.

Nếu như nàng không phải nói láo, không thể nghĩ tới nàng lại lợi hại như vậy.

Lục Dương dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nàng, nói ra: "Ngươi đừng có mà gạt ta, nếu thật sự là 695 điểm, cái ao nhỏ Hà Đông này, cũng không chứa nổi con cá lớn như ngươi, như thế nào lại tới Hà Đông thi lái xe."

Nghe nói như vậy.

Lữ Tiểu Vũ càng thêm cười lạnh.

"Ta tốt nghiệp rồi !"