Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 47: Cảm Ơn Học Đệ




Còn chưa tan học, người trong nhà hàng Tây vẫn chưa nhiều lắm.

Lục Dương đi vào quán.

Trong quán chuẩn bị một sân khấu, xem ra hôm nay có hoạt động gì rồi.

"Nạp một nghìn được tặng thêm hai trăm?"

Lục dương đi tới trước sân khấu, hỏi một nhân viên trong đó.

"Đúng vậy."Nhìn thấy Lục Dương có chút soái, tiểu muội muội thu ngân có chút ngượng ngùng.

"Thế giúp ta làm một cái thẻ hội viện, nạp vào hai nghìn tệ."

Lục Dương từ trong túi tiền móc ra mười tờ hai trăm tệ, đưa cho nhân viên, mặc dù nói nhà hàng Tây nhưng lại làm món Hoa, hơi có chút treo đầu dê bán thịt chó, nhưng đầu bếp ở đây làm đồ ăn cũng không tệ, phù hợp với khẩu vị của Lục Dương.

Bây giờ Lục Dương cũng không cần phải tiết kiệm nữa, tự nhiên cũng không cần đi tới căn tin xếp hàng mua đồ ăn.

Có tiền là phải hưởng thụ, bằng không kiếm tiền thì để làm gì.

Sau khi Lục Dương nhận được thẻ thành viên, liền trực tiếp gọi vài món ăn, một chén canh, cùng ba ly nước dưa hấu.

Lục Dương gọi rất nhiều món, tổng cộng hết hơn hai trăm ba mươi tệ.

"Đồng học, ngươi ăn nhiều như vậy sao?"

Chứng kiến Lục Dương kêu nhiều đồ ăn như vậy, tiểu muội muội thu ngân có ý nhắc nhở: "Đồ ăn ở quán chúng ta một dĩa đều có rất nhiều đấy."

"Ta ăn không hết, bất quá còn có một người nữa."

Lục Dương nghĩ đến Tống Giai.

Lần trước cùng dùng bữa, không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm thấy Tống Giai chưa no lắm.

"Hai người cũng không nổi đâu."Bất quá, thu ngân cũng không nhiều lời nữa.

Kêu thức ăn đã xong, Lục Dương tìm vào một chỗ gần cửa sổ, ngồi xuống.

Khoản mười phút sau, Tống Giai mới tới đây.

Nàng mặc một chiếc váy dài vàng nhạt, trên tay còn cấm một chiếc áo khoác blouse , hẳn là mới từ phòng thì nghiệm đi ra đây, không về thay đồ mà tới thẳng đây.

Chậc chậc....

Nhìn xem Tống Giai.

Lục Dương không thể không cảm thán, người với người lại khác nhau như vậy, khuôn mặt thiên sứ nhưng lại mang dáng người ma quỷ.

Còn là một 'Bạch Phú Mỹ' nữa.

Cũng khó trách đồ mặt dày Lý Triết Viễn, đeo bám không chịu rời đi.

Không phải ai cũng có thể chống lại cám dỗ này a.

Lục Dương cảm thấy, mình có nên khiêu chiến thử thách này không.

Tiến vào nhà hàng, Tống Giai cũng rất nhanh phát hiện Lục Dương, là vị trí ngồi khi bữa của bọn họ, nàng cất bước đi tới, ngồi đối diện Lục Dương.

Nhìn Lục Dương để ba ly dưa hấu trước mặt, nàng cố nhịn cười nói ra.

"Sao hôm nay lại mời ta ăn cơm vậy?"

Tống Giai đem áo blouse đặt ở chiếc ghế bên cạch, duỗi cánh tay ra sau, đem dáng người hoàn mỹ thể hiện ra ngoài.

Ánh mắt Lục Dương nhìn chằm chằm.

"Ngươi nhìn cái gì?"

Nhìn thấy Lục Dương nhìn mình không nháy mắt, Tống Giai giận dữ nói.

Lục Dương như đại ngộ triệt để, nói ra: "Ta coi như đã biết, vì sao các vị vua cổ đại, đến giang sơn cũng không muốn rồi."

"Có ý gì?"

"Không có gì."

Lục Dương không nhiều lời.

Tông Giai vẫn mờ mịt, nàng vẫn không nhận ra, nàng có lực hấp dẫn đến thể nào với mấy thanh niên mười tám tuổi đâu.

Phục vụ đem đồ ăn đặt lên bàn.

Lục Dương nói ra: "Ta hẹn ngươi có hai chuyện, chuyện thứ nhất là trả lại chiếc máy tính."

Lục Dương đem máy tính ra đưa cho nàng.

Tống Giai nhận lấy máy tính, nói ra: "Không cần nữa sao?"

"Ta mua máy mới rồi." Lục Dương gật đầu,

"Ừ."

Tống Giai không nói gì, Lục Dương đã mua máy mới, cái máy này về sau nàng cũng không biết làm gì.

"Chuyện thứ hai ?" Tống Giai hút một muỗng canh.

"Chuyện thứ hai là quà cảm ơn học tỷ đã cho ta mượn máy tính." Lục Dương đem chiếc hộp Iphone đưa tới.

Tống Giai giật mình, nói: "Oa, cái này cũng quá quý trọng rồi, còn đắt hơn cái máy tính ngươi mượn nữa, ta không nhận đâu"

Nàng vốn cho rằng Lục Dương chỉ tặng cho mình một món quà nho nhỏ, không nghĩ tới hắn lại tặng một cái điện thoại như vậy.

"Không có máy tính của học tỷ, ta cũng không kiếm được tiền, việc này còn phải cảm ơn học tỷ nhiều hơn." Lục Dương trầm giọng nói ra.

Tống Giai nói: "Biết là ngươi kiếm được nhiều tiền, nhưng không được tiêu sài phung phí, lần này ta nhận, về sau không được mua lễ vật quý trọng như này nữa."

"Nghĩ sướng vãi, còn tặng lần sau, thật coi ta là bạn trai à."

Lục Dương khinh bỉ nhìn nàng.

Tống Giai cũng không để ý chút nào, sự chú ý của nàng đều tập trung trên bàn cơm, không chút khách khí bắt đầu ăn.

Nửa giờ sau.

Hai người như gió cuốn mây tan, đem tất cả đồ ăn trên bàn tiêu diệt sạch sẽ, lau miệng, hai người mới đi ra nhà hàng.

Tiểu muội thu ngân đến hỗ trợ nhân viên dọn dẹp, nàng nhìn đống chén dĩa trống rỗng trên bàn, lộ ra nét mặt không tin được.

Vậy mà ăn hết toàn bộ a.

"Không quay về nghỉ ngơi à."

Ra cửa, Lục Dương hỏi.

Tống Giai liếc hắn một cái: "Ngươi có thấy nữ sinh nào ăn xong rồi về nghỉ ngơi chưa, ta muốn đi dạo một tí, tiêu hóa thức ăn vừa rồi."

"Vậy thì đi dạo chút đi."

Hài người song song đi dạo.

Đi trên đường đá nhỏ, Tống Giai hỏi: "Sao gần đây ngươi đăng chương chậm vậy."

"Ngươi cho ta là người máy à, gõ chữ rất vất vả đấy, so với những tác giả khác, ta coi như rất là chăm rồi."

"Vậy tại sao trước đây ngươi lại đăng nhiều chương hơn bây giờ."

"Bởi vì lúc đấy ta nghèo."

Đi bộ một lúc, Tống Giai lại hỏi: "Ngươi về sau sẽ làm tiểu thuyết sao?"

"Không phải, viết tiểu thuyết chỉ là việc ta ưu thích, sau này ta muốn làm lão bản."

"Làm lão bản."

Tống Giai nhìn nhìn Lục Dương.

"Dáng vẻ ngươi không giống lão bản lắm."

"Thế dáng vẻ Bill Gates giống như giàu nhất thế giới không." Lục Dương hỏi lại.

"Giống chứ." Tống Giai trả lời.

"Được rồi, chúng ta không cùng ngôn ngữ." Lục Dương cảm thấy Tống Giai quá không biết phối hợp rồi, hỏi lại: "Ngươi thì sao? Ta thấy áp lực của ngươi có vẻ rất lớn đi, nếu như không cố gắng, về sau phải trở về gia đình kế thừa sự nghiệp rồi."

"Đúng vậy, ta không muốn kế thừa sự nghiệp gia đình, tốt nghiệp ra trường, ta chỉ muốn làm một bác sĩ, có thể chăm sóc người bị thương..." Tống Giai suy nghĩ một chút, nói ra.

"Thế trong nhà ngươi đang kinh doanh cái gì?" Lục Dương rất tò mò về vấn đề này, nhìn bộ dáng Tống Giai không hề thiếu tiền, nhưng lại không có tích cách của kẻ có tiền, ngược lại rất bình dị, gần gũi, đương nhiên, đừng nhìn vẻ bề ngoài của nàng mà bị đánh lừa, nếu Lục Dương mà tưởng nàng ngốc nghếch mà lừa được, vẩy khẳng định hắn sẽ thất bại thảm hại.

"Gia đình nha ta rất phức tạp, ngươi đừng hỏi nữa." Tống Giai không muốn trò chuyện về vấn đề này.

Trên sân trường, truyền đến một hồi tiếng hát.

Lục Dương nhìn lại, hẳn là một câu lạc bổ nào đó cử hành hoạt động đi.

"Đi xem không?." Lục Dương hỏi.

"Đi."

Hai người rất nhanh đi tới.

Đến bên cạnh, nhìn thấy là cờ, Lục Dương mới biết được, bọn họ là câu lạc bổ thanh niên tình nguyện.

Hai người ngồi trên bãi cỏ, yên tĩnh coi từng thanh viên biểu diễn tiết mục.

Trên bãi cỏ, cung có vài cặp đôi ngồi xem, có cặp thì cầm tay, có đôi thì dựa vào vai nhau..

"Nếu ngươi muốn thử cảm giác, ta cho ngươi mượn dùng bả vai một chút." Lục Dương nhìn Tống Giai, mở miệng nói.

Thật không nghĩ đến, vậy mà Tống Giai thật sự nhích lại gần, đem mái tóc đem nhánh, dựa vào vai Lục Dương.

"Ngươi uống nhầm thuốc à?"

Lục Dương kinh ngạc nói ra.

Đây không phải Tống Giai hắn quen, Lục Dương cảm thấy, một mối nguy hiểm tiềm ẩn đang đến.

"Đừng nhúc nhích, đợi một chút."

Tống Giai nhỏ giọng nói.

Lục Dương tựa hồ nhận ra cái gì, hắn nhìn xung quanh một lần, quả nhiên, tại bên kia sân trường, có một ánh mắt bốc lửa đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Lý Triết Viễn.

"Lần này phải cảm ơn học đệ nhiều rồi." Tống Giai thì thầm.