Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 385: Đồ Ngốc




"Xin chào, nơi này có phát nước uống miễn phí nè."

"Xin chào, nước miễn phí đây..."

...

Từng dòng người về đích.

Từ Thi, Trần Thu Nguyệt cùng các tình nguyện viên khác đều bận rộn.

Bọn họ phải phát nước đến từng người tuyển thủ mới tham gia chạy maratong xong.

Nhiều chai nước khoáng đặt ở trên bàn, bị những tuyển thu vừa thi đấu xong cầm lấy, trực tiếp uống xuống, bởi vì khá nhiều người, nên càng nàng bận tay không thôi.

Từ Thi mang một bộ xanh của hội thanh niên, trên đầu đội một cái mũ, che bớt mặt mũi, nhìn không ra bộ dạng cụ thể, nhưng Trần Thu Nguyệt ở bên cạnh lại hấp dẫn không ít ánh mắt.

Đặc biệt là mái tóc đỏ của nàng, làm mọi người nhìn thấy cũng phải nhìn thêm vài lần, huống chi, dưới mái tóc đấy, là một khuôn mặt trứng ngỗng xinh đẹp.

Vì vậy.

Cho dù không ít tình nguyện viên phát nước, nhưng tuyển thủ cũng chỉ tập trung vào Trần Thu Nguyệt.

Bất quá, cho dù nhìn như vậy, bọn họ cũng chỉ âm thầm thưởng thức cái đẹp, không dám đi tới mở lời, đặc biệt là những vị huynh đài mang theo vợ con, thậm chị còn không dám nhìn, sợ bị tối ngủ dưới đất.

Đương nhiên, cũng có mấy người khá tự tin.

Vị dụ như người trước mặt đây.

"Mỹ nữ, làm tình nguyện viên có tiền không?"

Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, mặc quần áo Adidas cầm chai nước hỏi.

Mục tiêu của hắn đương nhiên là Trần Thu Nguyệt rồi.

Trần Thu Nguyệt nhìn hắn một cái, khách sao nói: "Đương nhiên làm không công."

"Ai da, ban tổ chức cũng quá hắc đi, thu nhiều phí báo danh như vậy, cũng không thưởng cho các ngươi ít tiền, nếu mà nói, làm việc này cũng không có ý nghĩ gì, em có cần tới công ty của anh làm thêm không, chỉ cần làm Chủ Nhật, một tháng ít nhất cũng có một hai nghìn tệ."

Nam nhân mặc đồ adidas tự tin nói.

Thậm chí hắn không biết, mình đang ngăn cẳn người khác lấy nước.

Trần Thu Nguyệt khẽ cười một tiếng, nói ra: "Có phải ngươi vừa ý ta không?"

Nam nhân sửng sốt.

Trần Thu Nguyệt tiếp tục nói: "Một nghìn tệ, còn chưa đủ tiền ta mua một bộ áo quần đấy, ta khuyên ngươi hay là thôi đi, miễn cho quá thương tâm, hơn nữa ta có bạn trai rồi, so với ngươi còn nhiều tiền hơn, lớn lên còn đẹp khỏe, với lại ngươi đi giùm ta với, ngươi đang không có người khác lấy nước kìa."

Mấy người xem náo nhiệt bên cạnh cũng cười rộ hẳn lên.

Nam nhân cảm giác mất mặt, cầm lấy chai nước rời đi.

Từ Thi vẫn ở bên cạnh miệt mài làm việc ,không ngại gian khổ chút nào, thậm chí không quan tâm đến mình có nhận được đồng nào hay không, nàng vẫn vui tươi làm việc, có đôi khi nhìn thấy tiểu hài tử, nàng thậm chí đi tới đưa nước cho bọn hắn.

Nghe được tiểu hài tử cảm ơn tỷ tỷ, nàng sẽ vui mừng rất lâu.

"Thật là mệt mỏi, không biết còn bao nhiêu người nữa a."

Trần Thu Nguyệt nhìn phía sau, rậm rạp chằng chịt, không biết bao nhiêu người còn đang chạy tới, loại maratong giải trí này, so với cuộc thi chính thức thì còn nhiều ngươi hơn.

Bỗng nhiên.

Trần Thu Nguyệt ở trong đám người nhìn thấy một người.

Nàng ngây dại.

Đó không...

Đó không phải là ...Lục Dương sao.

Trần Thu Nguyệt chớp mắt, xác định bản thân không có nhìn lầm.

Thời điểm nhìn thấy Lục Dương bên hai nữ sinh, khuôn mặt của Trần Thu Nguyệt tái đi, nàng cắn môi, cẩn thận quan sát quan hệt ba người bọn họ, mới xác định trong đó có một nữ sinh quan hệ thân mật với Lục Dương.

Nàng chính là bạn gái cấp ba của Lục Dương sao?

Trần Thu Nguyệt biết rõ Lục Dương có bạn gái, đây là điều nàng cũng không muốn nhớ tới nhất.

Ngoài trừ lần trước ăn cơm, nàng nhìn thấy cái tên Quan Nguyệt này gọi tới số Lục Dương, thì Lục Dương cũng chưa từng bao giờ ở trước mặt nàng, có bất kỳ biểu hiện mập mờ nào với nữ sinh khác, ngoài trừ Từ Thi ra.

Điều này làm nàng hầu như quên mất chuyện này.

Nhưng dù sao cũng có một số việc.

Cần phải đối mặt với nó.

Trần Thu Nguyệt bỗng chống hiểu ra, tại sao thời điểm ở chung cư Hoa Đình, nàng cùng Từ Thi nhắc đến tham gia maratong, biểu hiện của Lục Dương lại quái lạ như vậy.

Hiện tại mọi chuyện đều đã sáng tỏ.

Bởi vì Lục Dương phải theo nữ sinh khác tới đây.

Làm sao bây giờ?

Nhìn bộ dạng của Từ Thi đang vội vàng , lại nhìn nhóm của Lục Dương cùng hai nữ sinh kia, thân thể của Trần Thu Nguyệt có chút run, nàng không dám dự đoán, nếu bọn họ đụng phải nhau ở đây, sẽ có tỉnh cảnh thế nào.

Giả bộ như không biết?

Bản thân nàng thì có thể, còn Từ Thi thì sao?

Còn có.

Trần Thu Nguyệt cũng hiểu, nếu làm như vậy, mình và Lục Dương sẽ có một đạo ngăn cách ở giữa, bất kể Lục Dương đối với nàng áy náy, hay là ngược lại, thì đó cũng không phải lựa chọn tốt nhất.

"Cái tên đần độn này!."

Trần Thu Nguyệt cầm lấy điện thoại.

"Từ Thi vừa này gửi tin nhắn tới, vì sao ngươi không đọc, còn liều mạng chạy tới đây."

Trần Thu Nguyệt ngón tay phát run, bấm gọi điện.

Sau đó nàng nhìn thấy Lục Dương cầm điện thoại ra, tựa hộ trầm mặc một hồi, mới tắt máy lần nữa.

"Nguyệt Nguyệt tỷ, ngươi làm sao vậy?"

Từ Thi xoay đầu lại.

"Không có gì, ta có chút mệt mỏi."

Trần Thu Nguyệt thở dài một hơi, không biết mình làm vậy là đúng hay sai. Nàng đã nhắc nhở Lục Dương, nếu như hắn còn không phát hiện, thì chỉ có cách giao phó cho trời thôi.

"Nguyệt Nguyệt tỷ, ngươi nghỉ ngơi một chút đi."

Từ Thi chỉ vào tảng đá bên cạnh.

Trần Thu Nguyệt nhẹ gật đầu, ngồi ở bên cạnh, nhìn Lục Dương ở phía xa cùng hai nữ sinh nói gì đó, nàng kim lòng không được, cảm giác trong lòng có chút chua xót.

Nhưng nàng cũng không thể học.

Từ lúc bắt đầu, nàng hứa sẽ không bao giờ khóc, còn chưa tới trận đấu cuối cùng, hiện tại mà khóc, cũng quá yếu đuối rồi.

Ngoài trăm mét.

Cúp điện thoại, Lục Dương đọc được tin nhắn của Từ Thi.

Các nàng đang ở gần đây?

Lục Dương ngẩng đầu nhìn lại, mấy chỗ có sinh viên tình nguyện làm việc, hắn rất nhanh đã tìm được một chỗ nhiều người xếp hàng, còn thấy Từ Thi đang chia nước, nhìn sang tảng đá bên cạnh, mái tóc đỏ kia không phải của Trần Thu Nguyệt thì còn là của ai.

Trái tim của hắn đập nhanh lên.

Cái này là gì vậy...

"Lục Dương, anh làm sao vậy."

Quang Nguyệt đang đi ở phía trước quay đầu lại nhìn, phát hiện Lục Dương đang đứng yên như bức tượng.

Lục Dương nói ra: "Hình như trong giầy anh có cát, anh phải cởi ra nhìn xem, đến đích rồi, hai người đi trước đi."

"Vậy được."

Quan Nguyệt cũng không nghì ngờ gì, nhìn Lục Dương đang tháo giày ở ven đường, sau đó nàng kéo Triệu Oánh Oánh nói: "Mặc kệ hắn, chúng ta về đích trước đi."

Triệu Oánh Oánh tò mò nhìn thoáng qua Lục Dương, sau đó theo Quan Nguyệt cùng chạy về đích.

"Xong rồi."

Vừa chạy qua vạch đích, Quan Nguyệt hưng phấn hô một câu, tuy rằng mệt mỏi, nhưng nàng lại có cảm giác thành tựu, nàng xoa xoa chân, nói ra: "Oánh Oánh, bên kia phát nước miễn phí, chúng ta qua lấy đi."

"Được, ta cũng có chút khát."

Hai người đi tới."

"Cho ta hai ly nước, cảm ơn."

Trên bàn đã không còn chai nước nào nữa, Quan Nguyệt chỉ có thể nói.

"Được, chờ một lát."

Từ Thi cầm lấy ly nước, tại máy đun nước bên cạnh rót ra một ly đưa cho Quan Nguyệt.

"Cảm ơn ngươi rồi."

Quan Nguyệt đem nước đưa cho Triệu Oánh Oánh.

Từ Thi lại đưa tiếp một ly.

Thời điểm nàng chuẩn bị đưa cho Quan Nguyệt, Trần Thu Nguyệt đi tới, tiếp lấy, sau đó mỉm cười đưa tới.

"Hai người là sinh viên sao?"

Quan Nguyệt nhìn bộ độ của Trần Thu Nguyệt, biết rõ nàng là tình nguyện viên, cũng không suy nghĩ nhiều, nói: "Đúng vậy a, chúng ta là sinh viên năm nhất ở đại học Hà Đông."

"Đại học Hà Đông, năm nhất."

Nhìn Quan Nguyệt đang uống nước, Trần Thu Nguyệt không thể không thừa nhận, nữ nhân Lục Dương để ý, đều hết sức bất phàm, vị trước mắt này giống như nữ hài xinh đẹp nhà bên vậy, hơn nữa còn là học bá.

"Chúng ta cũng là sinh viên năm nhất."

Từ Thi cũng nói.

Nhìn hai nữ sinh trước mặt, Từ Thi hiện tại không khẩn trương nữa rồi.

"Các ngươi cũng năm nhất sao, năm nhất đã đi làm tình nguyện viên rồi, quá thần kỳ a."

Quan Nguyệt kinh ngạc nói.

"Coi như cũng được ,cũng không có gì mà." Từ Thi xấu hổ nói ra.

Quan Nguyệt lại hỏi: "Hai người các ngươi học ở trường nào?"

"Đại học Khoa Học Kỹ Thuật Hà Đông."

Từ Thi nói.

Triệu Oánh Oánh đang uống nước sặc một cái, nhìn Quan Nguyệt, kinh ngạc nói: "Quan Quan, thật trùng hợp, cùng bạn trai ngươi một trường đấy."

Nghe người bên cạnh kêu Quan Quan.

Trần Thu Nguyệt càng thêm chắc chắn về phỏng đoán của mình.

Vậy vị này chính là nữ sinh tên Quan Nguyệt, đại học Hà Đông, năm nhất, tướng mạo là ngọt ngào đơn thuần....

"Đúng vậy, thật trùng hợp a."

Quan Nguyệt nhìn về đằng sau tìm tìm.

"Ơ, hắn ở đâu rồi."

Vốn tưởng Lục Dương phủi cát xong cũng sẽ tới đây, tìm tìm, nàng không có phát hiện Lục Dương ra ở đâu, nói ra: "Ngại quá, các ngươi cho ta một ly nữa được không."

Sau khi cầm được ly nước.

Quan Nguyệt khoáy tay áo, nói ra: "Ta phải đi tìm bạn trai rồi, cảm ơn hai người."

"Hẹn gặp lại."

Từ Thi đứng vẫy tay.

Nhìn nha đầu Từ Thi ngốc nghếch này vẫy tay chào tạm biệt tình địch của mình, Trần Thu Nguyệt lắc đầu, âm thầm nói một câu: "Đồ ngốc!"