Lục Dương suy nghĩ một chút, nói ra: "Cuối tháng nay chỉ sợ không được, anh còn mở một cái công ty ở trường học, sau khi được nghỉ, phải an bài công việc nữa, mới có thể rời đi, hơn nữa nghì hè hơn hai tháng, cũng quá lâu rồi, anh cũng không thể một mực ở dưới quê được."
"Như vậy sao, mà anh mở công ty rồi hả?"
Quan Nguyệt cũng không biết chuyện này.
Triệu Oánh Oánh rất ngạc nhiên, nàng biết rõ Lục Dương là kẻ có tiền, không nghĩ tới năm nhất đã mở công ty rồi, nàng tò mò hỏi: "Lục Dương, công ty của ngươi làm về mảng gì."
"Manga."
Lục Dương nói ra.
Những chuyện này cũng không cần phải giấu giếm.
"Manga sao, lớp chúng ta rất ưu thích lên CCilicili đọc manga, công ty của ngươi có thể so với Csite không?"
"Cũng được."
"A, vậy thì cũng rất lợi hai đấy.";
Triệu Oánh Oánh không thích đọc manga, cũng không hỏi nhiều nữa.
Quan Nguyệt mặc dù thất vọng vì Lục Dương không thể về cùng nàng, nhưng nghe Lục Dương phải sử lý chuyện của công ty, cũng có thể lý giải, chỉ nói sau khi trở về, nhất định phải tìm nàng đi chơi, Lục Dương cũng tự nhiên đáp ứng.
Quá nhiều người, đường phía trước đã không đi được nữa.
Lục Dương đành đỗ xe vào một chỗ trống ven đường, sau đó ba người xuống xe đi bộ, đến nơi, người người tấp nập, cờ bay phất phới, nam nữ già trẻ đều đến tham gia náo nhiệt.
Chỗ nào có người thì sẽ không thiếu tiểu thương bán đồ.
Bên lề đường, bán gì cũng có, cờ nhỏ, đồ chơi, hoa quả, ăn uống, đầy đủ các loại mặt hàng đều có ở đây.
Quan Nguyệt chỉ vào một đám người đang đứng dưới vạch.
"Bọn họ có lẽ sắp bắt đầu rồi."
Những người này đều mặc quần áo thể thao, mang giày, nhìn qua là biết tuyển thủ dự thi.
Lục Dương nhìn thoáng qua điện thoại, mới hơn chín giờ, hắn nói ra: "Còn phải tí nữa mới bắt đầu, ngày hôm qua anh ở trên mạng tìm hiểu, cuộc thi chạy maratong này 9:30 mới bắt đầu, bọn họ còn đang chuẩn bị."
"Lục Dương, còn chưa bắt đầu, chúng ta báo danh thi được không?"
Quan Nguyệt đột nhiên hỏi.
Lục Dương nhìn thoáng qua Quan Nguyệt, nhịn không được nói: "Quan Quan, em biết chạy maratong đoạn đường dài bao nhiêu không?"
"Hình như dài lắm a."
"Không phải rất dài, mà là vô cùng dài, toàn bộ hành chính hết 42.195 km, cuộc thi ở đại học cũng chỉ có một nghìn mét, cũng chính là 1km, nếu tính như vậy, em phải chạy bốn mươi lần một nghìn mét, em cảm thấy mình chịu nổi sao?"
Lục Dương đơn giản ví von, làm Quan Nguyệt liền hiểu được.
Đừng nói là Quan Nguyệt, cho dù là Lục Dương cũng chưa chắc hoàn thành được hành trình này, tuy rằng một năm qua hắn vẫn thường xuyên rèn luyện thân thể.
Nghe được Lục Dương nói vậy, Quan Nguyệt thè lười, nói ra: "Được rồi, được rồi, xa quá, em một nghìn mét cũng chỉ miễn cưỡng chạy nổi."
Nàng chạy một nghìn mét đã thè lười rỗi, chớ đừng nói đến bốn mươi nghìn mét, Quan Nguyệt bỏ luôn ý nghĩa tham gia cho vui của nàng.
Triệu Oánh Oánh ở bên cạnh cũn cười nói: "Coi như ngươi tự hiểu sức mình, nếu ngươi muốn ghi danh, ta cũng không tham gia cùng ngươi được."
Lục Dương cười nói: "Hơn nữa hiện tại báo danh cũng coi như đã muộn, hoàn thành toàn bộ hành trình hoặc nửa đường đều có tiền thưởng, nên muốn tham gia phải sớm giao tiền báo danh mới được."
"Lục Dương nói cũng đúng, hiện tại báo danh cũng sớm hết hạn rồi." Triệu Oánh Oánh cũng hiểu rõ một tí, nàng nói thêm: "Hình như tầm mười giờ hơn, còn có một cuộc thi chạy maratong cha mẹ-con cái, maratong cặp đôi, maratong mini, mấy thứ này ngươi có thể thử một lần."
"Thế maratong cặp đôi chạy có xa không." Quan Nguyệt hỏi.
"Không xa lắm, cũng chỉ có năm nghìn mét, chạy chậm một chút vẫn có thể hoàn thành." Triệu Oánh Oánh suy nghĩ một chút nói ra.
Nhãn tình Quan Nguyệt sáng lên: "Lục Dương, tí nữa chúng ta báo danh maratong cặp đôi đi."
Lục Dương rất không muốn chạy, nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của Quan Nguyệt, hắn vẫn đồng ý: "Được, tí nữa chúng ta đi đăng kí thử xem, nếu báo danh được thì thi, mà Triệu Oánh Oánh làm sao bây giờ?"
Triệu Oánh Oánh khoát tay áo: "Các ngươi không cần phải quan tâm đến ta, ta báo danh maratong mini cũng được, ta kiểm tra rồi, lộ tuyến đều giống nhau.."
Lục Dương rất muốn nói, ba người báo danh chạy maratong mini cũng được, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn không nói ra, nư sinh dù sao cũng cần một chút cảm giác tình yêu.
Trong khi bọn họ nói chuyện, cuộc thi maratong bên kia cũng sắp bắt đầu.
Theo hiệu lệnh súng nổ.
Một đám người rậm rạp chằng chịt bắt đầu chạy về phía trước, ở trong đám người ấy, Lục Dương còn nhìn thấy mấy người da đen, nghĩ đến nhưng bài báo đọc ở kiếp trước, có một chút người da đen dựa vào cuộc thi đấu như vậy để kiếm tiền thưởng thắng cuộc, không nghĩ tới lần này mình có thể nhìn thấy tận mắt.
Sau khi bọn hắn rời đi, khu phục vụ trống vắng hơn rất nhiều, ven đường cũng không chật chội như trước, Lục Dương tìm một nhân viên công tác hỏi thăm vài câu, liền tìm được nơi báo danh.
Những lời Triệu Oánh Oánh vừa rồi nói là sự thật, ngoài trừ cuộc thi maratong 40km ra, thì còn có cuộc thi maratong cặp đôi, maratong gia đình, maratong mini, những thứ này tạo ra để giúp mọi người giải trí, dù sao cũng chỉ năm nghìn mét, thân thể kém đến đâu cũng hoàn thành được toàn bộ hành trình.
Báo danh cũng không có điều kiện gì hà khắc, chỉ cần đóng tiền là được.
Một người năm mươi tệ, ba người một trăm năm mươi.
Cũng không rẻ.
Cầm lấy phiếu dự thi, Quan Nguyệt vui vẻ không thôi, còn giả vờ già vịt hoạt động thân thể, trận đấu bọn họ bắt đầu mười giờ rưỡi, từ đây đến đó còn một tiếng nữa lẫn.
Tuy rằng thu phí rất đắt, nhưng cũng không ít người tới báo danh, khả năng nhiều người đăng kí như vậy vì sau khi hoàn thành hành trình, tuy không có tiền thưởng nhưng cũng nhận được giấy khen, tuy rằng không đáng tiền lắm nhưng chụp ảnh làm lưu niệm cũng không tệ.
Ba người đợi một chỗ để bắt đầu đi thi.
---
Trên xe bus.
Trần Thu Nguyệt mang một bộ đồ thanh niên tình nguyện đang phàn nàn.
"Phiền chết mất thôi, các ban tổ chức giải này thật là lằng nhằng, đến nơi rồi còn bắt chúng ta đổi địa điểm, đến năm km đầu tiên của đoạn xuất phát, tức chết mất thôi."
Từ Thi vuốt vuốt bụng Trần Thu Nguyệt, nói ra: "Nguyệt Nguyệt tỷ, đừng có giận a."
"Đều tại cái con nha đầu ngươi, ta mới đi vệ sinh, ngươi đã đáp ứng người ta làm gì, làm chúng ta phải ngồi xe lần nữa."
Trần Thu Nguyệt nhìn thoáng qua Từ Thi, tức giận lắm nhưng cũng không làm gì được.