Sáng sớm.
Lục Dương gửi mùi hương thơm bên cạnh mà tỉnh dậy.
Đêm qua, Trần Thu Nguyệt cùng Từ Thi ngủ chung với nhau, chỉ có điều, tầm khoản hơn mười hai giờ đêm, nàng lại chạy tới phòng ngủ chính, sau đó bị hành hạ đến chết đi sống lại.
Nhìn Trần Thu Nguyệt nằm ở bên cạnh, Lục Dương nói ra: "Từ Thi hình như dậy rồi đó."
"Làm sao anh biết?"
Trần Thu Nguyệt dụi dụi con mắt.
Nàng cũng không hiểu gần đây Lục Dương làm gì, mà ngày càng mạnh mẽ hơn.
Lục Dương mặc quần vào, nói ra: "Vừa rồi ta nghe thấy tiếng động ở bên ngoài.
"A."
Trần Thu Nguyệt cũng ngồi dậy.
Cầm lấy quần áo mặc vào.
Mở cửa phòng.
Quả nhiên thấy được Từ Thi đang ở trong phòng bếp.
Trên người nàng còn đeo một cái tạp dề màu nâu, trên tay nàng cầm một cải xẻng nhỏ đảo lui đảo tới trên chảo, Lục Dương đi tới, nhìn món ăn trong chảo, hỏi: "Đây là món gì vậy?"
Trong chảo có một đống đen xì đang cháy.
Ngay cả trên mặt Từ Thi, cũng có lấm tấm điểm đen, hình như là tay nàng chạm vào xẻng rồi dính lên mặt.
"Trứng gà ốp la."
Nghe được Lục Dương hỏi, không biết nàng đang nấu gì, bộ dạng Từ Thi ủy khuất không thôi.
"Trứng gà rán?"
Lục Dương lại nhìn thứ đang cháy trong chảo, quả nhiên có điểm giống trứng gà, nhưng điêu này cũng làm cho Lục Dương không biết nên nói gì, đành vén tay áo lên, nói ra: "Để ta làm giùm cho."
"Ừ."
Từ Thi cũng biết tay nghề của mình quá kém, nên lui sang một bên.
Lục Dương đem quả trứng rán của Từ Thi để vào một cái dĩa, nếu như không phải hắn sợ Từ Thi thương tâm, thì Lục Dương đã trực tiếp ném vào thùng rác rồi, cái món đen thui thế này, Lục Dương sợ ăn vào lại khiến người ta tiêu chảy.
Đem chảo rửa lại một lần.
Sao đó hong khô cho hết nước, lại đổ một ít dầu ăn vào, cầm chào lên lắc qua lắc về vài cái, đợi đến khi bốn phía mặt chảo đều có dầu mới thôi.
"Làm như vậy để cho thức ăn khỏi dính vào chảo."
Lục Dương giải thích một câu.
"Đưa trứng gà đây."
Từ Thi vội vàng mở tủ lạnh, từ bên trong lấy ra một hộp trứng gà, hộp trứng gà này mới được nàng mua sáng nay.
Loại trứng gà Từ Thi mua đều là trứng gà ta, nên quả rất nhỏ, giá cả cũng không rẻ, từ tám nguyên đến một tệ một quả, Từ Thi lấy ra một hộp còn năm quả, đưa qua Lục Dương ba quả.
"Lửa ít một chút, sẽ làm trứng không cháy."
Lục Dương chỉnh lửa ở bếp ga lại.
Từ Thi nhẹ gật đầu, nàng đứng một bên rất nghiêm túc học tập.
Sáng nay nàng mới thử xong, mới biết làm đồ ăn không phải một chuyện dễ dàng, vốn còn muốn làm bữa sáng cho Trần Thu Nguyệt cùng Lục Dương, không nghĩ tới làm hư mất rồi.
Đập trứng gà nơi cạnh của chiếc bàn ở bếp, Lục Dương một tay liền đổ trứng gà vào trong chảo, sau đó đợi trứng ngưng kết lại, hắn lại trở tay nhấc một cái, khiến trứng gà bay lên không trung rồi lật xuống mặt sau.
Trần Thu Nguyệt cũng trang điểm đơn giản xong rồi đi ra ngoài, nàng liền nhìn thấy Từ Thi dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lục Dương.
"Hai ngươi đang làm gì vậy?"
Trần Thu Nguyệt tò mò hỏi.
Lục Dương quay đầu lại, nói ra: "Dạy Từ Thi đổ ôp-la."
Trần Thu Nguyệt cũng đi tới.
Nhìn cái thứ đen sì kia trong dĩa, nàng nói ra: "Từ Thi, cái thứ đen xì nằm trong đĩa kia là kiệt tác của ngươi à."
Khuôn mặt Từ Thi đỏ ửng lên nhưng vẫn gật đầu.
Trần Thu Nguyệt cảm thán: "Ta lúc đầu còn nghĩ tài nấu ăn của mình nát lắm rồi, không nghĩ tới lại có ngươi xếp đằng sau, Từ Thi, ngươi đúng là chị em tốt của ta."
Bị nàng nói như vậy, Từ Thi càng thêm ngại.
Lục Dương đem quả trứng gà của mình vừa rán, để vào một cái dĩa khác, nói ra: "Đừng đùa Từ Thi nữa, nàng lần đâu tiền làm thức ăn, như thế cũng không tệ rồi."
"Anh cứ chiều chuộng nàng ấy đi."
Trần Thu Nguyệt có chút ghen.
Từ Thi nhìn quả trứng vàng tươi do Lục Dương làm, màu sắc óng ánh, so với quả trứng của nàng, quả thực là một trời một vực.
"Từ Thi, ngươi ăn đi cho nóng, ta đi đánh răng đã."
Trần Thu Nguyệt nói một tiếng, sau đó quay ngươi trở lại phòng.
Từ Thi thức dậy từ sớm nên đã vệ sinh cá nhân xong.
"Ăn đi."
Lục Dương đưa cho nàng đôi đũa.
Sau đó lại bắt đầu chiên quả khác.
Chờ Trần Thu Nguyệt rửa mặt sau, Lục Dương đã chiên xong năm quả trứng gà rồi, Lục Dương vì không đói, nên chỉ ăn một quả, Trần Thu Nguyệt cũng cầm một chiếc đũa bắt đầu ăn, nàng còn mở tủ lạnh lấy ra mấy hộp sữa bò, đưa cho Từ Thi một hộp.
Ăn xong bữa sáng.
Ba người quay về trường học.
Lục Dương trở lại ký túc xá, liền nhìn thấy Lý Minh Bác ở đây.
Hắn đang cầm một xấp tiền đếm đếm.
"Minh Bác, ngươi muốn khoe tiền sao?"
Lục Dương đi đến cười nói.
Lý Minh Bác ngại ngùng cười cười, nói ra: "Không phải, Siêu ca cần tiền, nên tìm ta mượn hai nghìn."
Lục Dương nhìn thoáng qua Đinh Siêu.
Đinh Siêu có chút xấu hổ.
Dù sao trước đây Lý Minh Bác cũng nghèo nhất phòng, hiện tại thì chính mình tìm hắn mượn tiền.
Nhưng nghĩ đến bộ dạng đáng ngươi của người bạn gái trên mạng, Đinh Siêu vẫn không chịu được đành mềm lòng, nhìn Lục Dương nói ra: Ngày hôm qua ngươi đi không về, ta không muốn quấy rầy ngươi nên không gọi mượn tiền, Minh Bác tối hôm qua có về, nên ta đành mượn tiền hắn."
"Thế sao không mượn Lỗi ca."
Lục Dương hỏi.
'Mẹ, Lưu Lỗi nói ta bị lừa rồi, không cho ta mượn."
Đinh Siêu phàn nàn nói.
Lý Minh Bác cũng biết chuyện Đinh Siêu có bạn gái, hình như còn mượn tiền này cho bạn gái thì phải..
Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, trong nhà chưa sáng tỏ, ngoài ngõ đã biết hết, ở trong phòng 504, ngoài trừ Lục Dương ra, thì Lưu Lỗi cũng là một người sớm trưởng thành, điều này cũng do hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ của hắn tạo nên, cha mẹ Lữ Lỗi đều làm ăn buôn bán, nên những chuyện có liên quan đến tiền, tất nhiên là sẽ có chút cảnh giác rồi.
Đinh Siêu cũng rất thông minh, nhưng cũng không có biện pháp, ai nói chỉ số thông minh cao là sẽ không bị lừa, thiên tại lập trình viên còn bị lừa mấy nghìn vạn, cuối cùng nhảy lầu tự sát kia kìa.
Huống chi, đối phương lại đánh vào nhu cầu của Đinh Siêu.
Đó là bạn gái.
Lý Minh Bác đếm tiền xong, chuẩn bị đưa cho Đinh Siêu, chưa kịp đưa đã bị Lục Dương đè lại, hắn nói ra: "Lỗi ca nói đúng đấy, ngươi khả năng bị lừa rồi."
Nhìn bộ dạng hai người đều kinh ngạc.
Lục Dương nói ra: "Kỳ thật hôm qua ta đọc xong cuộc hội thoại của Đinh Siêu thì biết rồi, ngươi còn nhớ ta hỏi ngươi có bao nhiêu tiền sinh hoạt không? Ngươi nói chỉ có sáu trăm, ta vốn nghĩ ngươi không có tiền, bị lừa một lần cũng coi như tìm được bài học, không nghĩ tới ngươi lại mượn tiền của Lý Minh Bác, thật là ngu à."
"Làm sao mà ta bị lừa được?" Đinh Siêu không tin.
"Vậy được."
Lục Dương ngồi xuống cái ghế, nói ra: "Ngày hôm qua, các ngươi nói chuyện, nàng nói có đi tặng quà ở trường tiểu học phải không?"
"Ừ, đúng vậy."
Đinh Siêu gật đầu.
"Thăm xong học sinh, nàng đi tới nhà ông ngoại?"
"Làm sao ngươi biết?"
Đinh Siêu mở to hai mắt nhìn.
"Lục ca, ngươi cũng quá trâu rồi, chuyện này ta còn chưa kể với ai mà."
Đinh Siêu bị chấn kinh.
Trước kia hắn cảm thấy Lục Dương rất trâu, hiện tại xem ra mình đã đánh giá thấp hắn, Lục Dương siêu như siêu nhân vậy, chuyện này hắn chưa nói với ai biết, mà Lục Dương hết lần này tới lần khác đều biết, đây là siêu năng lực sao?
Lý Minh Bác ở bên cạnh đứng xem, nghe Lục Dương nói vậy, liền hiểu được một tí, hắn vội đem tiền cất lại, nói ra: "Siêu ca, số tiền này ta không thể cho ngươi mượn được."
"Minh Bác, ngươi không phải nói cho ta mượn ư."
"Nghe Lục Ca nói xong đã."
Lý Minh Bác nhìn Lục Dương.
Lục Dương tiếp tục nói: "Sau đó nói ông ngoại nàng có một vườn trà phải không?"
Đinh Siêu lặng lẽ chết lặng.