Cùng lúc đó.
Trong email đã nhận lại tin nhắn phản hồi.
"Cô Hứa Tiểu Uyển:
Sau khi xem sét hồ sơ của cô, bởi vì nhận thấy năng lực xuất chúng cùng tố chất tổng hợp cao, nên cô đã thông qua khảo hạch của công ty, trở thành một thành viên mới của công ty Sơn Hải Văn Hóa, đảm nhận chức vụ ở bộ phận Operations, chúng tôi vô cùng hoan nghênh cô gia nhập công ty.
Mời cô ngày..."
...
Phía dưới ghi địa chỉ công ty, cùng thời gian đi làm, lúc đi thì mang theo hồ sợ như giấy kiểm tra sức khỏe, CMND, ảnh chụp chân dung....Lương căn bản năm nghìn, còn có lại loại phúc lợi khác.
Đề danh. Ngày 16 tháng 5 năm 2011.
Công ty Sơn Hải Văn Hóa, bộ phận nhân sự.
---
Hai nữ sinh liếc nhau.
"Ngươi thật sự được nhận rồi kìa."
Thẩm Đan Đan vui mừng nói.
"Ta cũng không nghĩ tới được nhận nhanh như vậy, ngay cả phỏng vấn cũng không cần." Hứa Tiểu Uyển đọc đi đọc lại email, trong mắt tràn đầy kích động.
Còn có mấy tháng nữa là nàng sẽ tốt nghiệp rồi, vì vậy mọi người đều đang bận rộn đi tìm việc làm, trong đó có không ít gian khổ, Hứa Tiểu Uyển cũng hiểu rõ điều này, tuy rằng tốt nghiệp đại học chính quy, nhưng đi xin việc mới biết bằng cấp không đáng tiền, vì vậy ai cũng chỉ tìm có chỗ làm việc là được, có người thì đi làm nhân viên tiêu thụ bất động sản, có người thì đi làm thầy giáo, thậm chí có người đi nhà hàng làm phục vụ, có người làm văn học, nhưng trên cơ bản lương căn bản của bọn họ còn không vượt quá bốn nghìn, chớ đừng nói chi đến phúc lợi đãi ngộ khác, thậm chí bọn họ phải làm sáu ngày một tuần, có người thì làm cả năm không được nghỉ ngày nào.
Phòng của bọn họ còn hai nữ sinh khác, một người vẫn đang đi tìm việc làm, người khác thì đi dạy mẫu giáo, một tháng cũng chỉ được hai nghìn mốt.
Nữ sinh còn đỡ hơn một chút, nếu không tìm được việc thì về học nữ công gia chánh, sau đó đi lấy chồng hoặc thi tiếp nghiêm cứu sinh, còn nam sinh mới là khổ nhất, nếu không tìm được việc, bọn họ cũng đàng bỏ qua mặt mũi, đi vào các nhà xưởng làm công nhân.
Đối với Hứa Tiểu Uyển mà nói.
Chuyện này như một miếng bánh từ trên trời rơi xuống cho nàng vậy, nếu để cho những bạn học nàng biết, khẳng định sẽ hâm mộ đến đỏ mắt.
Nhìn bộ dạng của Đan Đan bên cạnh là biết.
"Tiểu Uyển, hôm nay ngươi phải nhất định mới khách."
"Được, hôm nay ta mời."
Hứa Tiểu Uyển nào dám cự tuyệt.
"Tuy nhiên, ta phải an bài việc của người ta trước đã."
"Đúng đúng, đây mới là điều trọng yếu nhất, sự tình đã đáp ứng với lão bản không thể nuốt lời được. Còn hơn hai tháng nữa ngươi phải tốt nghiệp rồi, đến lúc đó để cho phó hội trưởng Trương Thiến lên, nàng không phải tay chân của ngươi sao? Ngươi cứ nói bóng gió cho nàng một chút, như kiểu, nâng đỡ người này ngươi sẽ có cơ hội vào Csite, đoán chừng nàng ta sẽ hiểu à." Thẩm Đan Đan nhắc nhở.
"Ta biết rồi."
...
Bên trong sân vận động cũ.
Buổi sáng sau khi tiết thứ hai kết thúc.
Sinh viên khoa máy tính cùng khóa kỹ thuật tham gia hội thanh niên đều đến đây họp.
Loại hội nghị này, Từ Thi tự nhiên sẽ không vắng mặt.
Vừa mới đến nơi, Đinh Nhiễm đã mang sắc mặt không tốt đi tới, nàng nói ra: "Từ Thi, không phải hôm qua ngươi chịu trách nhiệm sao? Sao chiều hôm qua ngươi không đi."
"Ta có chút việc bận."
Từ Thi nhỏ giọng trả lời.
"Chuyện của ngươi ta không cần biết, ngươi chỉ cần biết, vì ngươi hôm qua không đi, làm ta bị hội trưởng gọi tới mắng đấy, thật tức chết ta rồi."
"Ngươi cũng không phải hôm qua không đi sao?"
Từ Thi ngẩng đầu nhìn nàng.
Đinh Nhiễm không nghĩ tới, nữ sinh yếu ớt này còn dám trả treo lại, nàng cả giận nói: "Hai ngươi chúng ta có thể giống nhau sao? Ta có bạn trai rồi nên không có thời gian, ngươi thì chỉ có một mình, có chuyện gì mà bận?"
"Ta cũng có bạn trai, hơn nữa, ta cũng làm một mình hai ngày rồi."
Từ Thi suy nghĩ đến Lục Dương, nàng kiên định nói ra.
"Ngươi có bạn trai?"
Đinh Nhiễm bối rối.
Nàng không biết nói thế nào.
Quả thật việc này nàng cũng chẳng chiếm lý.
Vốn còn tưởng Từ Thi khoa máy tính dễ khi dễ, không nghĩ tới nàng lại bị nói cho á khẩu không trả lời được.
"Từ Thi."
Ngay lúc Đinh Nhiễm đang định nói lại, học trưởng liền kêu tên Từ Thi.
Từ Thi nhìn thoáng qua Đinh Nhiễm, đi tới.
"Ngày hôm qua có chuyện gì?"
"Ta có chút việc bận."
"Ta nói điện thoại của ngươi có chuyện gì, vì sao hôm qua ta điện, lại là giọng con trai nghe máy, hơn nữa hắn còn ở trong điện thoại mắng ta."
"Hắn dữ lắm."
Từ Thi nhỏ giọng nói
Rất dữ?
Hình như bản thân mình đoán đúng rồi phải không, hắn ta quả thật là dân yang hồ sao?
Học trưởng liền hạ giọng xuống, nói ra: "Là bạn trai của ngươi phải không, hắn làm gì vậy."
"Là sinh viên a."
"Là sinh viên?"
"Ừ, là sinh viên năm nhất, cùng một lớp với ta."
Từ Thi nói.
Sắc mặt học trưởng lập tức trầm xuống, cảm giác chỉ số thông minh của mình bị vũ nhục vậy, bản thân hắn lại bị một sinh viên năm nhất dọa cho sợ.
Đây là một điều vô cùng nhục nhã.
Học trưởng cũng không đổ lỗi do mình nhát gan, ngược lại hắn giận chó đánh mèo, nhìn Từ Thi, đến lúc an bài công tác, hắn nói ra: "Bên phía nhà hàng Tây Môn, đều do Từ Thi chịu trách nhiệm, hơn nữa cả tuần kế tiếp, đều do nàng chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm đến khi ngày hội tuyển dụng kết thúc thì thôi."
Phía dưới sinh viên liền xì xào bàn tán với nhau
Có người cảm thấy không công bằng, có chút khi dễ, nhưng vì sợ ủy quyền của học trưởng, nên cũng chẳng dám nói gì.
Dù sao việc này cũng không liên quan đến mình, nên không cần phải quan tâm, đây cũng là nhân chi thường tình.
Hội nghi chấm dứt.
Đinh Nhiễm vừa rồi bị mất mặt bây giờ có chút vui sướng: "Từ Thi, chúc mừng ngươi nha, cơ hội tốt như vậy tha hồ mà rèn luyện."
Từ Thi cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn cau có đứng lên.
"Ta còn phải đi chơi với bạn trai rồi, đành quầy rầy ngươi vậy, chịu trách nhiệm đi nhé."
Đinh Nhiễm tiếp tục nói.
Vừa nói xong.
Học trưởng vừa rời đi liền vội vàng chạy về.
Hắn không kịp thở, nói ra: "Từ Thi, vừa rồi hội trưởng có gọi điện tới, nói điều ngươi lên văn phòng hiệp hội, việc bên kia ngươi không cần quản nữa."
Nói xong, hắn nhìn Từ Thi thoáng qua với ánh mắt kinh sợ.
"Cái gì?"
Đinh Nhiễm không tin.
Ở trường học bọn họ, văn phòng hiệp hội màu xanh trên cơ bản là văn phòng trang trí, do học trường cùng học tỷ tạo ra dùng để dưỡng lão, điều này ai học ở trường cũng biết.
Nhìn Từ Thi không nói lời nói, học trưởng nhìn Đinh Nhiễm bên cạnh, nói ra: "Hôm nay đã an bài xong rồi, nên ở phía Tây Môn hôm nay chỉ có một mình ngươi phụ trách thôi, để ngày mai ta an bài lại."
"Dựa vào cái gì mà bắt ta đi một mình."
"Dựa vào hai ngày trước ngươi không đi được không?"
"Không được, không được."
Mặc kệ thanh âm cãi nhau sau lưng, Từ Thi hướng phía ngoài đi tới, đợi đến lúc ra khỏi sân vân động, phốc, nàng vui vẻ bật cười, trên má hiện lên hai lúm đồng tiền nhỏ nhắn.
Nàng biết rõ.
Nhất định là Lục Dương an bài rồi.
Hắn.
Thật sự là rất lợi hại.