Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 303: Không Phải Tỷ Tỷ Lần Trước (2)




"Cái này bao nhiêu."

Lục Dương đưa ra quyết định, hắn nhìn Liễu Thanh Thanh thấy nàng có vẻ rất thích đấy.

"Chiếc này là SamSung i9000 Galaxy S, có giá ba nghìn hai trăm năm mươi tệ (3250)."

Nhân viên cẩn thận báo giá.

Cái giá tiền này, ở hiện tại vẫn ít người chấp nhận bỏ ra cho một chiếc điện thoại, hàng nhập lậu giá cả cũng tiện nghi hơn một ít, nhưng đây là trung tâm SamSung, nên không tồn tại vấn đề bán hàng lậu.

"Được, vậy thanh toán đi."

Lục Dương xuất ra tấm thẻ.

Quẹt thẻ ký tên làm một mạch.

Ba nghìn hai trăm năm mươi tệ, Lục Dương cũng không mặc cả, cửa hàng chính hãng cũng không phải ngoài chợ, hơn nữa cái điện thoại này còn đang rất hot, không lo không bán được.

Nhân viên tính lấy túi ra bỏ vào.

Lục Dương khoát tay áo, nói ra: "Không cần phải lằng nhằng như vậy, trực tiếp đưa cho tôi là đươc."

Cầm lấy điện thoại ra ngoài.

Trở lại trên xe.

Liễu Thanh Thanh đưa sim của mình vào chiếc điện thoại mới, khởi động máy lên, nhìn nhìn, không có vấn đề gì, lại nhìn dang bạ trống rỗng của mình, Liễu Thanh Thanh có chút buồn rầu nói: "Mất hết danh bạ rồi."

"Ai bảo em không em không đem danh bạ lưu vào sim, nên bỏ vào điện thoại mới tất nhiên là không có danh bạ rồi." Lục Dương cười cười, loại vấn đề này, hắn trước kia cũng từng gặp phải.

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Em đưa sim về điện thoại cũ, rồi lại chỉnh lưu danh bạ vào sim, sao đó là được rồi..."

"Ừ, ừ, em biết rồi."

Liễu Thanh Thanh ở trên xe loanh hoay hai cái điện thoại, một hồi lâu, mới đưa danh bạ lên chiếc điện thoại mới, nàng vui vẻ cười.

Đôi xong điện thoại, Lục Dương lại dẫn Liễu Thanh Thanh đi vào một cửa hàng lớn, mua vài chiếc váy với quần áo, còn có vài đôi giày, thẳng đến khi hai người tay cầm đầy túi sách, thì mới đi ra khỏi cửa hàng.

Liễu Thanh Thanh cũng không thích hàng hiệu, nên quần áo của nàng chỉ cần đẹp là được, mua xong toàn bộ, cũng chỉ mới hết hai nghìn tệ.

....

Nhà xuất bản 'Hoàng Hà' thành phố Lục Thành.

Trong một văn phòng tràn đầy sách, Lý Nhu đang cùng một nam nhân trung niên đầu tóc thưa thớt trò chuyện.

Nam nhân này đại khái khoản năm mươi tuổi, sau khi nhìn màn hình tính, hắn tháo xuống kính lão, dụi mắt vài cái, sau đó nói ra: "Cháu đề cử quyển sách này, bác nhìn không sai, viết rất hay..Quyển sách này đã phá vỡ nột tâm thanh kiến văn học mạng của bác."

"Thế bác cả nghĩ thế nào? Xuất bản không?"

Lý Nhu nhìn thoáng qua.

"Xuất bản thì không có vấn đề, nhưng mà yêu cầu có chút..." Nam nhân khẽ nhíu mày, vừa rồi Lý Nhu cũng nói điều kiện cho hắn biết, không thể không nói, cũng quá hà khắc rồi.

Lý Nhu cười nói: "Bác cả, nếu như muốn thay đổi tình trạng nhà xuất bản, thì không cần quan tâm những thứ nyaf, quyển sách này trên mạng đặc biệt hót, hơn nữa còn có rất nhiều người đọc, với lại tác giả mới mười chín tuổi, thu nhập một tháng cũng trăm vạn, tuổi trẻ khí thịnh, với lại hắn cũng không hề lo lắng chúng ta có đồng ý hay không?"

"Vậy là cũng có các nhà xuất bản khác liên hệ hắn hay sao?" Nam nhân kinh ngạc nói ra.

Lý Nhu lắc đầu: "Cái này cháu không biết, nhưng coi như bây giờ không có, về sau khẳng định sẽ có, vì vậy hắn mới không chút nào lo lắng, bác cả, cơ hội như này không nhiều lắm, nếu như bỏ lỡ, khả năng sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, bác suy nghĩ một chút, hiện tại nhà xuất bản chúng ta như vậy, nếu cứ tiếp diễn tình trạng như bây giờ, chỉ sợ ba năm sau khó mà tồn tại được."

"Bác cả, ta nghe nói phía bên Đào Vĩnh tìm một tác giả thanh niên để xuất bản sách, hình như đã tiêu thụ được hơn hai mươi vạn, hắn đối với vị trí tổng biên tập luôn nhìm chằm chằm vào, lần này còn bị hắn lấy mất danh tiếng, chỉ sợ cổ đông bên kia, có lẽ sẽ chọn hắn rồi."

Sắc mặt trung niên trở nên nghiêm túc, nói ra: 'Đi đi, cháu đi liên lạc tác giả kia, nói chúng ta đồng ý điều kiện của hắn."

"Vậy tiền nhuận bút là 15%, hay là chọn theo doanh số kia." Lý Nhu hỏi.

"Cháu cảm thấy thế nào?"

"Cháu cảm thấy nên chọn 15%, cháu có cảm giác, hắn đưa ra yêu cầu như vậy, đoán chừng đã nắm chắc, coi như không được, tiêu thụ năm vạn sách không có vấn đề gì lớn, còn không phải là 15% sao, chúng ta đã nhường bộ rất nhiều rồi, không thể để thua thiệt ở trong vấn đề này nữa."

"Hai mươi vạn sách, cũng không phải việc dễ dàng a."

Trung niên nhân lắc đầu, đối với suy nghĩ của Lý Nhu thì không ủng hộ lắm, tuy rằng văn học mạng là xu hướng của thời đại, nhưng tiêu thụ được hai mượi vạn cuốn sách thì có chút khoa trương.

"Thôi được rồi, cứ dựa theo lời cháu mà làm, chuyện này giao cho cháu."

"n."

Lý Nhu nhẹ gật đầu.

...

Lục Dương phụng bồi Liễu Thanh Thanh đi dạo đến chiều, đồ vật cầm mua đều mua, ở cốp sau đã chất đầy đống lớn.

Lúc trở lại chung cư, đã là sau giờ tối rồi.

Thời điểm xe đến Bắc môn, Lục Dương cũng không có đi vào, mà dừng xe ở gần siêu thị, xuống xe, Lục Dương từ phía sau cốp lấy ra một con gấu bông, hướng về bé gái ở trong siêu thị, hô: "Đậu Đậu, tặng cho em nè."

Đậu Đậu đang chơi cục đá trên mặt đất, thấy Lục Dương, mừng rỡ chạy tới.

"Cho em sao?"

Đậu Đậu nhìn con gấu bông.

"Đúng vậy, thích không."

"Thích."

"Vậy thì cho em đó."

"Tay em có chút bẩn." Đậu Đậu hơ tay ra, vừa rồi nàng chơi với cục đá trên mặt đất, trên tay toàn bộ đều là bụi bặm, lại sợ đem Tiểu Gấu làm bẩn.

"A, vậy thì caca để ở trong tiệm, chờ mẹ em tan làm, mang về được không nào?"

"Dạ."

Liễu Thanh Thanh cũng từ trên xe bước xuống, nói ra: "Tiểu cô nương này thật đáng yêu."

Nhìn thấy nữ sinh từ trên xe bươc xuống, Đậu Đậu kinh hỉ nhìn sang, nhìn rõ bộ dạng, nàng nhỏ giọng nói thầm: "Không phải tỷ tỷ lần trước a."