"Căn phòng này thật lớn."
Ở trong phòng nhìn một lúc, Liễu Thanh Thanh nhịn không được nói ra.
"Một trăm sáu mươi mét vuông mà."
Lục Dương cởi áo khoác, ném lên ghế salon, lại đi cắm điện cho tu lạnh, kiểm tra một chút, hết thảy công năng đều bình thường.
"Trưa nay ăn tùy tiện một chút, anh cũng không mua nhiều đồ ăn."
Lục Dương đi đến phòng bếp.
Ở trên quầy bếp, có một chút rau, một miếng thịt, còn có một đĩa tôm xanh đã ướp gia vị, những thứ này đều được Lục Dương mua về lúc buổi sáng khi chạy bộ.
Mới chỉ đến trưa, nên đồ ăn vẫn còn rât tươi.
"Để em tới giúp anh."
Liễu Thanh Thanh vén tay áo lên, tới hỗ trợ rửa rau.
Lục Dương tổng cộng làm ba món ăn.
Một món cải trắng xào.
Một món thịt băm với ớt.
Món cuồi cùng là tôm hấp.
Tuy rằng đã mỡ ra máy hút khói, nhưng hương thơm thức ăn vẫn lưu lại trong không khí, Liễu Thanh Thanh nhìn động tác của Lục dương, nàng có hơi chút xuất thần, không nghĩ đến Lục Dương còn biết làm đồ ăn, hơn nữa tay nghề còn rất tốt như vậy.
Ba món ăn, màu sắc hương vị đều đủ cả, nhìn qua là đã rất muốn ăn rồi.
Liễu Thanh Thanh bưng món ăn lên bàn.
Lại đi rửa sạch hai cái bát đũa mới mua, nàng một cái, Lục Dương một cái.
Nhìn nồi cơm điện còn mấy phút nữa mới chín, Lục Dương nói ra: "Em nếm thử xem thế nào đi."
Liễu Thanh Thanh nghe lời, gấp lên một miếng cải trắng cho vào miệng.
"Mùi vị ngon lắm, mà anh trước kia thường xuyên làm đồ ăn sao?"
"Cũng không nhiều lắm, chủ yếu là do thiên phú tốt."
Lục Dương vừa cười vừa nói.
Hắn ngược lại rất muốn nói mình thường xuyên nấu ăn, nhưng nhỡ đâu Liễu Thanh Thanh về sau nói chuyện này với mẹ hắn, chẳng phải bại lộ à, trước khi học đại học, ở nhà, hắn trên cơ bản là đại thiếu gia, mười ngón tay đều không dính nước, trông chờ hắn nấu cơm, không phải cả gia đình chết đói à.
Lục Dương gắp một miếng tôm đặt vào bắt Liễu Thanh Thanh: "Đừng chỉ ăn rau không thôi, ăn chút thịt đi, cái này nhiều chất đạm lắm."
"Dạ."
Liễu Thanh Thanh nếm thử con tôm bự, mùi vị vẫn như món trước, rất ngon.
Nàng cũng gấp lên một con tôm khác, cận thận lột vỏ, sau đó đưa tới bên miệng Lục Dương, nói ra: "Anh cũng ăn đi."
Lục Dương cũng không chút nào khách khí, ăn vào trong bùng, bờ môi còn nhân cơ hội này chạm vào ngón tay thon dài của Liễu Thanh Thanh, tăng thêm vài phần tình thú.
Một lát sau.
Nồi cơm điện vang lên hai tiếng, báo hiệu cơm chín rồi.
"Để em tới lấy."
Liễu Thanh Thanh đứng dậy, cầm bát của mình cùng Lục Dương đi qua, đơm mỗi người một chén cơm, nàng bình thường chỉ ăn một chén, còn chén của Lục Dương thì rất nhiều, cơm còn bị đè xuống.
"Em đơm nhiều như vậy, muốn anh bội thực chết à."
Lục Dương dùng chiếc đũa gẩy gẩy cơm, phát hiện nhiều qua a.
Liễu Thanh Thanh cười nói: "Giữa trưa ăn nhiều một chút đi, không phải trên TV thường nói, buổi sáng ăn vừa đủ, buổi trưa ăn no bụng, buổi tối ăn một tí, bây giờ là buổi trưa, khẳng định phải ăn no rồi."
"Được rồi, anh nói không lại em.."
Gấp đồ ăn, Lục Dương bắt đầu ăn, hắn mua bát cũng không phải loại lớn, tuy Liễu Thanh Thanh đơm nhiều như vậy, nhưng trên thực tế cũng không nhiều lắm, lấy sức ăn của Lục Dương, giải quyết chừng ấy cơm cũng không phải khó.
Lúc ăn cơm, Liễu Thanh Thanh hỏi: "Lục Dương, phòng ở Lục Thành mắc như vậy, anh mua căn hộ lớn như này, có lẽ phải tốn rất nhiều tiền đi."
Liễu Thanh Thanh cũng không phải cái gì cũng không biết, tốt xấu gì nàng cũng ở Lục Thành mấy tháng, nghe đồng nghiệp lúc trước nói chuyện nên cũng biết, phòng ở ở đây rất đắt.
Lục Dương cuối đầu ăn cơm, nói ra: "Tính cả đồ dùng, thiết bị, thì gần một triệu."
"Nhiều như vậy a."
Liễu Thanh Thanh bị hoảng sợ, một triêu, con số này đối với nàng quá khổng lồ, đừng nói là nàng, coi như trong nhà thời điểm có tiền, cũng chưa chắc cầm ra nhiều tiền mặt như vậy.
Lần trước về nhà Lục Dương, Liễu Thanh Thanh biết rõ trong nhà Lục Dương cũng không phải có tiền như trong tưởng tượng của nàng, lúc ấy Lục Dương giải thích qua, đó là tiền hắn kiếm được đều từ nhuận bút, còn có cửa hàng bán quần áo, vẻn vẹn chỉ có hai chỗ này, làm sao lại kiếm được nhiều tiền như vậy.
"Anh mua trả góp à."
Liễu Thanh Thanh hỏi.
Nàng biết rõ đại bộ phần mua nhà, đều là mua trả góp.
Lục Dương ngẩng đầu: "Em cũng quá coi thường anh rồi, mua một căn phòng như này mà còn cần góp sao?"
"Vậy sao anh lại có nhiều tiền như vậy."
Trong mắt Liễu Thanh Thanh tràn đầy tò mò.
Đối với nữ nhân của mình, Lục Dương cũng không có giấu giếm, hắn cười nói: "Kêu một tiếng lão công, anh nói cho em biết."
"Lão công~"
Liễu Thanh Thanh nũng nịu nói.
Thời điểm ở huyện Thanh Sơn, ai người đều đã quan hệ thân mật, đừng nói là lão công, mà cả papa cũng đã gọi qua, đối với nàng mà nói, hoàn toàn không có chút gì khó khắn.
Mấy tháng không gặp nhau, vốn đang có một chút xa lạ, nhưng ở bữa cơm trưa, chút xa lạ đấy cũng biến mất lặng lẽ, Liễu Thanh Thanh cũng khôi phục bản tính của mình.
"Được rồi, xem ra yêu cầu của anh quá thấp rồi."
Lục Dương để đũa xuống, nghiêm trang nói: "Thế để anh cho em xem một tin tức."
Nói xong, hắn mở khóa di động, mở ra nhóm chat trên QQ, sau đó nói: "Em xem một chút."
Liễu Thanh Thanh nhìn thoáng qua.
Thành viên nhóm chat chỉ có bốn người.
Đương nhiên chú ý của nàng không phải điều này, chủ yếu nội dung nói chuyện bên trong, nàng nhìn thấy một cái tin nhắn, phí kịch bản một triệu...Hơn nữa còn đã thanh toán 80%...
Lục Dương giải thích: "Tuy rằng anh chỉ là một tác giả, nhưng cũng là một biên kịch, đây là kịch bản do thầy anh giới thiệu cho, tiền nhuận bút tổng cộng một triệu, anh cũng đã làm xong...."
"Thật lợi hại..."
Liễu Thanh Thanh không biết nên nói gì, trong lòng của nàng chỉ còn sùng bái, một cái kịch bản phim điện ảnh, mà tiền nhuận bút một triệu, đây là số tiền mà hầu như nàng không dám tưởng tượng.
Cho dù nàng nhặt được tiền cũng không giàu nhanh như vậy.
Nhưng Liễu Thanh Thanh cũng hiểu, số tiền này không phải người bình thường có thể kiếm được.