Tuy rằng Lục Dương chỉ nói khoác.
Nhưng Từ Thi đơn thuần như vậy, không muốn bị người ta vạch trần lời nói dối của Lục Dương, nên giả bộ bộ dáng chập choạng.
Lục Dương cũng không nghĩ tới điều này.
Quay về cổng xoát vé.
Lưu Lỗi mang theo một đám sinh viên đang kiểm phiếu vào trong.
"Cũng chỉ có các ngươi thoải mái nhất."
Nhìn thấy đám người Lục Dương, Lưu Lỗi đi đến, ở trên xe bus đứng lâu như vậy, chân hắn đã có chút tê rần, hỏi Lục Dương: "Thế nào, bên trong thú vị không."
Đinh Siêu nói: "Chúng ta chỉ đi vòng vòng ở phụ cận chờ các ngươi ,cũng không có đi quá xa."
"Vậy thì tốt rồi, tí nữa mọi người cùng nhau đi chung."
Sinh viên ở trong lớp toàn bộ đều đã đi vào trong, một đám người liền dọc theo trục đường chính đi, đi một chút lại ngừng lại, lớp phó Phó Mông không biết mượn ở đâu được cái máy ảnh, thỉnh thoảnh lại cùng nữ sinh chụp mấy tấm.
"Lục Dương, Từ Thi, để ta chụp cho các ngươi một tấm."
Phó Mông đột nhiên nói ra.
"Được a."
Lục dương cười cười.
Hắn kêu Từ Thi đến cùng một chỗ, đứng dưới gốc cây ở phía trước.
"Xích lại gần một chút."
Phó Mông nói ra.
Lục Dương cùng Từ Thi đứng sát vào trong, trên mặt Từ Thi lộ ra nụ cười ngọt ngào, Lục Dương thì một tay khoác lên vài nàng, một tay thì làm thủ thế yes.(đưa ba ngón tay, cái-trỏ-giữa)
Ting.
Một tấm ảnh chụp xong.
Phó Mông nói ra: "Đẹp lắm, sau khi trở về, ta sẽ gửi cho các ngươi, nếu mà thích thì tự đi rửa là được."
Một đám người tiếp tục vui chơi.
Đến nơi rồi, Lưu Lỗi cũng không hề thả lỏng, hắn cũng không hề trò chuyện câu nào với Lục Dương, Minh Bác, về phần Đinh Siêu, hắn vẫn một mực đi theo đám nữ sinh.
Khu vườn rất lớn, cảnh quan gì cũng có.
Lục Dương còn nhìn thấy một vườn táo đỏ rực, còn có một biểu hiệu to đùng, phía trên còn viết 'Thiên Hạ Đệ Nhất Táo'.
Quả hồng Huỳnh Dương, quả lê Nãng Sơn, táo ngọt Tân Trịnh.
Ở tỉnh Hà Đông, một mực truyền lưu mấy câu nói quê mùa như vậy,Lục Thành thật ra cũng có nhiều vườn táo rất đặc thù.
Từ Thi tò mò sờ lên.
Lục Dương lấy điện thoại ra, chụp cho nàng mấy tấm hình.
Một đám người tiếp tục đi lại.
Phía trước có mấy kiến trúc cổ, nhìn qua cũng có đôi chút khí tức lịch sử, bên cạnh kiến trúc có một quảng trưởng nhỏ, ở đó có rất nhiều du khách.
Còn có người giả dạng thành Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới, rồi tìm du khách chụp ảnh.
"Phó Mông, có thể giúp ta chụp một bức không?"
Đào Xuân nhìn Tôn Ngộ Không lông xù nói ra.
"Được."
Phó Mông giơ máy ảnh lên.
Tôn Ngộ Không cũng rất phối hợp, hai người dựa vào cùng một chỗ, đổi mấy tư thế, Phó Mông bên cạnh vẫn chụp liên tục mấy tấm.
Từ Thi mộc mực nhìn ở bên kia.
"Ngươi cũng muốn chụp sao?"
"Không, ta chỉ thấy có chút thú vị thôi."
"Bọn hắn chụp ảnh đòi tiền đấy."
Lục Dương nói ra.
Lưu Lỗi có chút kinh ngạc: "Ta nhìn là không lấy tiền mà."
Lục Dương cười nói: "Nếu trước tiên nói về thu tiền, làm sao có người chụp ảnh với bọn hắn được, đợi khi chụp xong, bọn hắn sẽ tìm ngươi để lấy tiền..."
Quả nhiên, Lục Dương vừa nói xong, Đào Xuân chưa kịp rời đi, Tôn Ngộ Không đã móc ra một tấm bảng.
Trên đó viết chụp ảnh chung 20 tệ.
Hai người cãi cọ vài câu.
Cuối cùng Đào Xuân vẫn phải bất đắc dĩ trả tiền.
"Ngọa tào, quả nhiên là thật kìa."
Lưu Lỗi mở to hai mắt nhìn.
Lý Minh Bác cũng nói: "20 tệ một lần chụp, đám người này cũng quá hắc đi."
"Muốn hắc cũng phải tìm đối tượng chứ, ngươi không nhìn bọn hắn chỉ tìm người trẻ tuổi để khi dễ thôi à, sao không tìm mấy người trung niên mà chụp ảnh, nếu thật sự tìm mấy người đấy, thì không biết ai lừa ai đâu?"
Lục Dương thản nhiêu nói.
Lưu Lỗi cùng Lý Minh Bác nhìn sang, phát hiện đúng như vậy thật, những người cosplay nhân vật cổ tích này toàn tìm người trẻ tuổi để chụp.
Lưu Lỗi nói: "Lục Dương, ngươi biết cái hố như vậy, sao lại không nhắc nhở Đào Xuân."
"Thời điểm chúng ta đến đây, nàng cũng chọn xong dáng chụp rồi, làm sao nhắc nhở được, với lại, cho dù có nhắc nhở, ngươi có chắc nàng sẽ cảm kích không? Với lại ngươi ta chưa chắc đã thích ngươi xen vào chuyện người khác, ngã một lần cũng khôn hơn được một chút, cũng chỉ hai mươi tệ mà thôi, đã có kinh nghiệm như vậy, đỡ hơn lần sau bị lừa hai mươi vạn."
Lục Dương còn chưa quên, ở quê của mình là huyện Thanh Sơn phát sinh một vụ việc, một nữ tử ở nhà chăm sóc con nhỏ, vì tin tưởng một người bạn ở trên mạng chỉ cách làm giàu, nên thoáng cái bị người ta lừa mất năm mươi vạn, phải biết rằng, ở gia đình nông thôn, con số đó hầu như là toàn bộ tài sản tiết kiệm rồi.
Người chồng đang đi làm ở công trường, nghe được tin tức đó, tức giận đến nỗi phải nhập viện, vì quanh mệt nhọc, hơn nữa bệnh nặng quấn thân, vì vậy cuối cùng phải nằm liệt giường, còn nữ nhân cũng nghĩ quẩn, nên uống thuốc sâu tự sát, để lại một đứa con gái nhỏ đánh thương.
Nếu không có tri thức, thì tưởng thế giới này thật sự như là một bông sen trắng sao?
Lục Dương cười nói: "Lỗi ca, vừa rồi coi như ngươi được thêm kiến thức, nếu trong lòng còn tức tối, thì đến giúp Đào Xuân thanh toán đi."
"Được rồi, được rồi." Lưu Lỗi khoát tay áo: "Ta không muốn người ta hiểu lầm đâu."
Tuy rằng hai mươi tệ đối với Lưu Lỗi thì cũng không thấm vào đâu, nhưng hắn là một thẳng nam, vẫn chưa có ý tưởng yêu đương gì, thậm trí hắn còn không muốn có một chút hiểu lầm đối với nữ sinh.
Yêu đương làm chi cho phiền toái, lại mất thời gian, thời điểm này dùng thời gian chơi bóng rổ không phải tốt hơn sao? Sau khi ra trường thì kết hôn luôn, khỏi phải tốn thời gian yêu đương.
Lấy điều kiện của gia đình hắn, Lưu Lỗi cũng chẳng có gì mà lo lắng.
Chuyện vừa rồi xảy ra, cũng không tạo được bao nhiêu ảnh hưởng, một đám người tiếp tục du ngoạn, bất quá, lần này gặp những nhân vật cosplay đòi chụp ảnh, bọn hắn đều chủ động tránh ra.
Mãi cho đến chiều.
Cả đám sinh viên lớp hai mệt mỏi như chó, mới quay lại xe bus ngồi trở về trường, một chuyến đạp thanh đến đây coi như là kết thúc.
....
Mùng một tháng tư.
Thời tiết trong xanh.
Toàn bộ tháng ba, ngoài trừ đi Lúc Bác Viện ra, thời gian khác Lục Dương toàn dùng để gõ chữ, Tu Chân Trở Về hôm nay chính thức hoàn tất rồi.
Toàn bộ quyển sách có ba trăm năm mươi vạn chữ, từ đầu tới cuối , tổng cộng xuất bản mười ba quyển sách, giá sách trên văn phòng của Lục Dương đã chồng chất đầy sách rồi.
Thành tích quyển sách này hết sức ưu tú, xứng đáng là quyển sách hay nhất vào năm 2010, thời điểm kết thúc, đơn đặt hàng Tu Chân Trở Về đột phá năm vạn, các con đường tiêu thụ khác vẫn hết sức cao.
Thậm chí có một ít đại thần bạch kim ra sách mới, ở trên số liệu đều bị Tu Chân Trở Về treo lên đánh, tuy rằng hơi bị người ta nói ma cũ bặt nạt ma mới ra, thì cũng không tìm được khuyết điểm gì khác.
Mặt khác, khi các đại thần tác giả hoàn tất quyển sách của mình xong, bình thường sẽ đều nghỉ ngơi một đoạn thời gian, vị dụ như Cà Chua, ít nhất cũng nghỉ ngơi hai ba tháng, nhưng Lục Dương lại không có như vậy.
Ngày hôm qua hoàn thành, ngày hôm nay trực tiếp mở sách mới.
Sách mới Đại Hạ Đả Canh Nhân, đã viết được hơn năm vạn chữ, chương thứ nhất mở đầu giống hệt như bản gốc, lần này Lục Dương thật sự viết rất nghiêm túc, còn nhờ học tỷ Tống Giai vào sửa giùm lỗi chính tả, cam đoan không có chỗ nào sai sót mới được, đây cũng là vì để cho sau này xuất bản.
Buổi sáng, tám giờ rưỡi.
Lão Vương gọi điên tới.
"Chuẩn bị xong chưa?"
Lục Dương nói: "Không có vấn đề, lúc nào cũng mở sách được."
"Vậy thì tốt rồi, như vậy đi, ngươi viết lời phát biểu một vạn chữ, ta sẽ đăng tải lên trang chủ, mặt khác hoạt động quảng bá cũng chuẩn bị xong, mười giờ sáng, chúng ta sẽ bắt đầu."
"Được."
Lục Dương bật loa ngoài rồi để lên bàn sách, sau đó tiến vào phần thông tin tác giả, sáng tạo sáng mới, đem ảnh bìa đã được chế tác tỉ mỉ upload lên.