Xe bus không có đến trễ, ngược lại còn tới trước 20 phút, may mắn sinh viên khoa máy tính lớp hai cũng đều sớm tập hợp, làm tốt công tác chuẩn bị.
"Lên xe đi, từng có chen lấn."
Lưu Lỗi ở một bên duy trì trật tự nói ra.
Thân là ủy viên, hắn phải ở bên ngoài chỉ huy, xác định không còn chỗ trống hắn mới bước lên xe.
"Từ Thi, ngươi không lên xe à?"
Một nữ sinh ngồi bên cửa sổ thò đầu ra hỏi.
Từ Thi hướng về phía nữ sinh cười cười, thời điểm nàng chuẩn bị giải thích, Lưu Lỗi đã vượt lên trước trả lời.
"Đào Xuân, Từ Thi sẽ ngồi xe của Lục dương."
"A, thật hâm mộ, ta cũng muốn ngồi chuyến xe đặc biệt."
Nữ sinh tỏ ra đùa giỡn.
"Ta còn không có chỗ đây này, còn lâu mới tới lượt của ngươi." Lưu Lỗi trả lời một câu.
Nữ sinh ngồi ở bên cạnh Đào Xuân cũng mở miệng: "Xuân Xuân, có ai trong lớp lại không biết Từ Thi là người trong mộng của Lục Dương, ngươi đừng mơ tưởng."
"Từ Thi, thế tí nữa gặp lại nha."
Hai nữ sinh đều mở miệng nói ra.
Tuy rằng khi đi học Từ Thi điềm đạm nho nhã, nhưng học chung nửa năm với nhau, các nàng cũng hiểu đại khái Từ Thi, không phải Từ Thi tỏ ra kiêu ngạo,lạnh lùng mà là nàng qua hướng nội mà thôi.
Nghe đến mấy nữ sinh này nói như vậy, khuôn mặt Từ Thi nở một vòng rặng mây đỏ, lặng lẽ nhìn thoáng qua Lục Dương, bản thân hắn thích mình thật sao?
Thấy tất cả sinh viên đã gần lên xe.
Lục Dương gọi Từ Thi đến nói ra: "Đi thôi, chậm thêm tí nữa chúng ta đuổi không kịp đâu."
"Đi thôi, Siêu ca."
Lý Minh Bác giật lấy tay áo Đinh Siêu đang nói chuyện phiếm với nữ sinh khác, Đinh Siêu lúc này mới lưu luyến rời đi.
Xe bus chậm ra khởi động, ba người đứng ven đường đợi một hồi, Lục Dương liền đem xe từ chung cư chạy ra, thời điểm đi qua cổng, bảo vệ cố ý lên tiếng chào hỏi.
"Lục lão bản cùng đồng học đi chơi à."
Bảo an một bên mở cưa lan can, một bên cười nói.
"Đúng vậy a, đi Lục Bác Viên đạp thanh một chút, đây cũng là lần đầu tiên đi, không biết nó có thú vị không nữa." Lục Dương cười nói.
Bảo an nói ra: "Nghe nói cũng không tệ lắm, lớn lắm đấy, năm trước vừa mới xây xong, có cơ hội ta cũng phải đi xem một lần."
"Thế để ta đi trước xem thử."
Khoát tay áo, Lục Dương đem xe chạy đến ven đường.
Đinh Siêu rất hiểu chuyện, chạy đến mở cửa sau cùng Lý Minh Bác đi vào, sau đó hắn ngồi vị trí bên phải, Từ Thi ngồi ở vị trí phụ lại, lúc nàng lên xe, Lục Dương còn giúp thắt chặc giây an toàn.
"Đi thôi."
Lục Dương khởi động xe.
Đinh Siêu nói ra: "Lục ca chạy nhanh một chút, chúng ta phải đuổi kịp chiếc xe bus của lớp mới được."
"Được."
Mặc dù giao thông Lục Thành cũng không được tốt lắm, nhưng đuổi theo một chiếc xe bus đằng trước thi không phải vấn đề khó, chạy một hồi liền thấy được cột đèn giao thông.
Đèn mới chuyển đỏ, Lục Dương đã đuổi kịp xe bus, vừa vặn ngừng ở bên cạnh chiếc xe, Đinh Siêu mở cửa xe xuống, hướng về Đào Xuân đang ngồi trên xe bus vẫy tay.
Nhìn dáng vẻ của hắn bây giờ, giống như mình là lão bản, còn Lục Dương là lái xe vậy.
Nhưng trong lớp cũng biết sự thật, nên cẳn bản không thèm nể mặt hắn.
Đào Xuân cũng tỏ ra mình không phát hiện, không thèm để ý.
Đèn đỏ chấm dứt.
Lục Dương liền đạp chân ga tăng tốc.
Đinh Siêu nhìn chiếc xe bus đã ở phía sau, trong lòng cao hứng không thôi.
"Mẹ kiếp, nếu ta có tiền, cũng phải mua một chiếc xe để vui đùa."
Đinh Siêu nhịn không được nói ra.
Lục Dương cười cười: "Siêu ca kiếm tiền, còn không phải dễ như lật bàn tay sao."
Lý Minh Bác cũng nói: "Lục ca nói đúng."
Đinh Siêu biết hai người lại troll hắn, hắn chỉ biết thời dài, nói ra: "Cái này là số mệnh a, lúc trước Lục Dương rủ ta bán hàng vỉa hè, ta thế mà cự tuyệt, bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, trời sinh ta chính là người mệnh nghèo a."
Kể từ sau khi từ chối cơ hội khởi nghiệp, trong lòng Đinh Siêu một mực hối hận không thôi, nhớ lại lần trước Lục Dương nói về chia tiền, Lục dương có hơn mười vạn, còn Lý Minh Bác cùng Lưu Lỗi cũng phải có gần bốn vạn, nếu hắn có nhiều tiền như vậy, Siêu ca như hắn về sau có thể ăn cơm đùi gà thỏa thích rồi, không như bây giờ thêm cũng không dám thêm sao?
Lục Dương lắc đầu.
Nếu như không phải biết Đinh Siêu nằm không cũng thắng, nói không chừng hắn đã đồng tình rồi, Đinh Siêu mà mệnh nghèo khổ, nói đùa, quả thực chính là trời sinh phú quý, coi như nằm không trong nhà, cũng có tiền tự trên trời rơi xuống cho hắn tiêu.
Mười hai căn nha.
Còn vừa đúng lúc giá nhà Lục Thành tăng cao.
Chỉ cần bán hai căn lẻ kia, cũng có thể cả đời không lo cơm áo gạo tiền rồi, coi như không bán, mà cho thuê toàn bộ, một tháng cũng kiếm nhiều hơn mấy lập trình viên làm 996 rồi.
"Minh Bác, ngươi bây giờ một tháng kiếm được bao nhiêu a." Đinh Siêu lại tìm Lý Minh Bác nói chuyện.
Lý Minh Bác là một người thành thật, không có giấu giếm, nói ra: 'Khấu trừ tiền nhập hàng, tiền thuê nhà, tiền thuế, thì tháng trước tổng cộng lời hơn chín nghìn tệ."
"Ngọa tào."
Bây giờ ngoài xã hội, làm một tháng năm sáu nghìn đã là cao rồi, thật không nghĩ đến Lý Minh Bác một tháng kiếm được chín nghìn, Đinh Siêu cảm thấy tâm tình của mình càng ngày càng kém.
Trong miệng lẩm bẩm nói.
"Một tháng chín nghìn, một năm liền vượt quá mười vạn rồi, lương một năm mười vạn a..."
"Ta biết thành kẻ nghèo nhất phòng 504 rồi phải không?"
"Rõ ràng ta là người địa phương mà."
Nghe được Đinh Siêu hối hận, mọi người đều nhịn không được cười.
Lục Dương nói ra: "Siêu ca, ta xem trán ngươi đầy đặn, khẳng định sau này rất giàu có."
"Ngươi còn có thể xem tướng sao?"
Tâm tình Đinh Siêu miễn cưỡng tốt hơn một chút.
"Biết một chút."
"Ta thì sao?"
Lý Minh Bác cũng hỏi.
"Tướng mạo của Minh Bác cũng không tệ lắm, cả đời có thể mưa thuận gió hòa, không có gì thay đổi thì cũng phất lên rất nhanh, bên người lại có bằng hữu hỗ trợ, chỉ cân thủ bản tâm, không đi làm những nhiều hại người, làm gì chắc đó, thì nửa đời sau có chút phú quý, người nhà bình an."
Lục Dương chậm rãi nói.
Kỳ thật hắn đều đang nói khoác.
Nhưng coi như cũng đề tỉnh một câu cho Lý Minh Bác, làm gì chắc đó, đừng làm chuyện hại người, kiếp trước, Lý Minh Bác sau khi tốt nghiệp thì đi bán hàng đa cấp, Lục Dương không biết nguyên nhân ở trong đó, cũng không biết hắn bị lừa nên phải giả nhập hay không, tuy rằng lúc này đã có ít cải biến, nhưng Lý Minh Bác là người rất dễ tin tưởng người khác, cũng khó có thể nói hắn sẽ không trúng chiêu...
Bán hàng đa cấp chính là lấy tiền tài dụ dỗ đối phương, nhìn qua thấy rất giàu có, chỉ cần Lý Minh Bác giữ vững bản tâm, cũng sẽ không bị người ta lừa, về phần nói bị lừa trên mạng, vậy thì cũng quá đề cao Lý Minh Bác rồi.
Lý Minh Bác cũng không biết Lục Dương đang nói khoác.
Trải qua thời gian dài như vậy, hắn đã có thói quen tin tưởng lời nói của Lục Dương, luôn ghi nhớ ở trong lòng.
Giống như mẹ hắn đã từng nói với hắn vậy, người bạn của con sẽ là quý nhân, về sau nhất định phải nghe đề nghị của hắn, phải báo đáp ân tình của người ta.
Về phần báo đáp thế nào cho Lục Dương, Lý Minh Bác bây giờ chưa có năng lực, bây giờ chỉ biết nghe theo đề nghị của Lục Dương.
"Lục ca, ta nhớ kỹ rồi."
Lý Minh Bác thận trọng gật đầu.
Đinh Siêu ở bên cạnh cười nói: "Minh Bác, đừng nghiêm túc như vậy, Lục Dương nhất định là đang nói khoác đấy."
"Không phải, ta cảm thấy Lục Dương nói có đạo lý."
Lý Minh Bác phản đối.
"Được rồi, ngươi cảm thấy có đạo lý thì cho nó có đạo lý đi." Đinh Siêu cũng không tranh cãi mấy chuyện vụn vặn này, hắn hỏi: "Như vậy thì ngươi bây giờ có không ít tiền đi."
"Cũng không nhiều lắm, có gửi về ra đình nữa, nên chỉ còn bảy tám vạn."
Năm nhất còn chưa kết thúc, đã có bảy tám vạn, chỉ có thể nói, Lý Minh Bác thật sự tiếp kiệm.