Trong tại sau khi tuyên bố thành tích, liền đem thành tích năm vị trí đầu viết xuống, về phần có thể tiến vào vòng tiếp theo hay không, coi phải coi thành tích của những tiểu tổ khác, bất quá hạng một và hạng hai có lẽ không có vấn đề, chỉ có Lữ Phong là có chút nguy hiểm, về phần học trưởng kia, hạng mấy cũng không biết, tư nhiên là bị loại rồi.
"Lục ca, ngươi quả nhiên trâu bò a."
Sau khi trận đấu kết thúc, Lữ Phong khen ngợi nói.
"Coi như cũng được, bình thường buổi sáng ta đều chạy bộ mà."
Lục Dương cũng không cảm thấy mình lợi hại, chỉ có thể nói là ở bên trong thằng lùn chọn tướng quân, chứ trận đấu của sinh viên cả nước, thành tích đều xếp trước mười, thành tích này của bọn họ còn kém xa.
Coi như là ở chỗ này, cũng không thể xem thường người khác được, lấy cái thành tích này của hắn, khả năng đến vòng chung kết cũng không vào được, chỉ có chạy 1500m là hơi có chút hy vọng.
Lữ Phong nói: "Ta xem danh sách thi đấu chạy tiếp sức có ngươi, ngươi còn báo danh hạng mục gì khác không?"
"Còn chạy 1500m nữa."
"Trâu như vậy sao, 1500m, khoa chúng ta có người còn chạy không nổi đấy chứ."
Trận đấu nữ sinh cũng bắt đầu ở một thao trường khác.
Trần Thu Nguyệt cũng báo danh thi đấu một trăm mét, thời điểm Lục Dương đi tới thì Trần Thu Nguyệt đã thi đấu xong rồi.
"Thành tích thế nào?"
Nhìn Trần Thu Nguyệt đầu đầy mồ hôi, Lục Dương hỏi.
Trần Thu Nguyệt lắc đầu: "Không được, em xếp hạng sáu, vòng bảng còn không thể vào được, bị loại rồi."
Lục Dương cũng chẳng nói gì, bắt Trần Thu Nguyệt chạy bộ thì cũng khó cho nàng rồi.
"Anh thì sao?"
Trần Thu Nguyệt hỏi.
"Xếp thứ hai, có thể vào vòng loại, nhưng vòng chung kết thì không có cơ hội rồi."
Lục Dương khiêm tốn nói ra.
Trần Thu Nguyệt cao hứng ôm cánh tay Lục Dương, ở trên mặt hắn hôn một cái, nói ra: "Chồng em thật giỏi!."
Khục khục khục.
Ánh mắt bốn phía đều đổ dồn về hai người.
Lục Dương chỉ có thể tranh thủ lôi kéo Trần Thu Nguyệt rời đi.
"Hôn cũng không đúng thời điểm rồi, ở đây nhiều người xem như vậy mà."
Lục Dương oán trách một câu.
Trần Thu Nguyệt cười hì hì, nói ra: "Sợ gì chứ, chúng ta không xấu hổ, để cho bọn họ lúng túng, hâm mộ chết cũng được a."
Lục Dương cũng đành thở dài, không muốn nói về vấn đề này nữa.
Đinh Siêu vẫn còn đang xếp hàng, chờ đến lượt mình thi đấu, nhìn hai ngươi Lục Dương cùng Trần Thu Nguyệt đi tới, hắn cũng không tỏ ra cao hứng, mà ngược lại thúc giục bọn họ đi chỗ khác mà chơi.
Lục Dương biết rõ.
Gia hỏa này sợ tí nữa mất mặt a.
Hai người đành đi qua xem Lưu Lỗi ném tạ.
Môn đẩy tạ không ít tuyển thủ tham dự, cả đám đều rất cường tráng, Lưu Lỗi cùng ở trong đó, hắn chỉ có ưu thế hơi cao một chút, nhưng luận thể trạng, tuyệt đối không chiếm được ưu thế gì.
Bất quá thanh tích người mấy người tham gia cũng không cao lắm, trên cơ bản đều là tám mét, vượt qua chín mét thì cũng không có mấy người.
"Lỗi ca, thế nào, có lòng tin không?"
Sắp đến phiên Lưu Lỗi bắt đầu, Lục Dương hỏi.
"Yên tâm đi, ta nhất định sẽ đánh bại toàn bộ bọn họ."
Lưu Lỗi bày ra cơ bắp của mình.
Sau khi nghe thấy trọng tại đọc tên mình, Lưu Lỗi vội vàng đi ra, cầm lấy quả tạ, ước lượng vài cái, sau đó vào tư thế chuẩn bị ném.
"Bắt đầu !."
Nghe xong hiệu lệnh, Lưu Lỗi đẩy quả tạ trong tay bay ra ngoài, rõ ràng so sánh với những tuyển thu thi trước thì ném xa hơn nhiều, phịch một tiếng, quả tạ rơi xuống, một sinh viên liền chạy tới lấy thước đó, có chút kích động nói: "Mười tám mét rưỡi."
Những tuyển thủ khác nghe được thành tích này, cả đám đều nhìn lại.
Ngay cả trọng tài cũng không nhịn được, chạy tới tự mình đo đạc một phen.
Quả tạ hơn mười cân, thoáng cái đã ném xa như vậy, tuyệt đối vô cùng hiếm thấy ở trong trường học.
"Đồng học, em tên gì?"
"Lưu Lỗi ạ."
Lưu Lỗi trả lời.
"Trước kia có tập võ sao?"
"Không có, chỉ là thời điểm cấp ba em có đi ném mấy lầy."
"Bạn học Lưu Lỗi, em lưu số thầy lại, sau lễ hội mùa xuân, thầy muốn nói chuyện với em một chút." Ánh mắt trọng tài sáng lên, giống như con mèo phát hiện ra một con cá vậy.
Lưu Lỗi trung thực để lại số điện thoại của mình.
"Người bạn này của anh rất lợi hại nha."
Trần Thu Nguyệt nhịn không được nói ra.
"Là rất lợi hại đấy."
Lục Dương không có ý kiến gì, Lưu Lỗi có thân thể rất tốt, nếu không phải trong nhà làm kinh doanh rất có tiền, thì làm vận động viên cũng được.
Không thể nghi ngờ, thành tích của Lưu Lỗi xếp hạng đầu tiên.
Thời gian trôi qua vô cùng nhanh.
Buổi sáng Lục Dương còn một cuộc tranh tài, đại khái khoản mười rưỡi, hắn nghe được thông báo, Lục Dương liền cùng Trần Thu Nguyệt đến vị trí so tài.
Lần này là thi chạy 1500m.
Sinh viên báo danh thi 1500m cũng không nhiều lắm, chủ yếu mọi người đều biết, chạy 1500m quá mệt mỏi, lúc Lục Dương vào sân thi đấu, nhìn thấy những người ở đây thì có chút kinh ngạc.
"Lý Triết Viễn, là ngươi."
Trong đám người, có một gia hỏa luôn thể hiện ra bộ mặt thích ăn đòn, không phải Lý Triết Viễn thì còn là ai nữa.
"Lục Dương!!!!!."
Lý Triết Viễn cũng phát hiện ra Lục Dương, sắc mặt hắn có chút mất tự nhiên.