Ngày hôm sau.
Sáng sớm, mấy người trong phòng 504 đều thức dậy sớm đi tới phòng học.
Trong phòng học đã có lẻ tẻ người ngồi, Từ Thi vẫn ở trong một góc bên cửa sổ, giờ phút này đang xuất thần nhìn ra cửa sổ.
"Đang nhìn gì vậy?"
Lục Dương đi tới, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Trời xanh, mấy trắng..."
Nghe được thanh âm quen thuộc, Từ Thi quay lại, lộ ra nụ cười tươi như hoa.
Đây là lần đầu tiên Lục Dương nhìn thấy Từ Thi cười, khoảng cách gần như vậy, làm cho Lục Dương lại có chút loạn nhịp.
Nàng rất đẹp.
Là vẻ đẹp của loài hoa mai không nổi trội những vẫn thu hút ánh nhìn.
Là hương thơm của hoa lan nhưng lại không kiêu ngạo.
Nụ cười của nàng có thể xua tan mây mờ.
Nàng chỉ cười khi ở gần người mình tin tưởng nhất.
"Hôm nay thời tiết thật đẹp." Lục Dương thu hồi vẻ thất thần của mình, lại nhìn thấy Từ Thi cầm ra giấy bút, tại trên tờ giấy vẽ ra.
Rất nhanh.
Một bức tranh phác họa rất nhanh xuất hiện.
Là phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Trời xanh, mấy trắng, chim bay, trên mặt đất vài cây hoa phượng, còn có một ít sinh viên lui tới.
"Lợi hại." Lục Dương nhịn không được, đưa tay tán thưởng.
Từ Thi vẽ tranh quá nhanh, không chỉ có như vậy, năng lực quan sát của nàng cũng rất lợi hại, trong lúc vẽ tranh, nàng đều tập trung vào tờ giấy trước mặt, không có ngẩng đầu lên quan sát, có thể vẽ lại cảnh sắc ngoài cửa sổ không xót một chi tiết.
"Ngươi về sau tính làm họa sĩ sao?" Lục Dương nói.
"Ta làm được không?" Từ Thi thể hiện hưng phấn trên nét mặt.
Lục Dương đem bức tranh Từ Thi cầm tới tay, cẩn thận quan sát, sau đó nói :" Ngươi đừng có nghi ngờ bản thân của mình, tài nghệ của ngươi bây giờ đã rất lợi rồi."
Tư Thi nhếch khóe miệng lên, đây là lần thứ hai nàng nở nụ cười.
Lục Dương bỗng nhiên nhận ra, kỳ thật vấn đề Từ Thi cũng không quá khó giải quyết, cái mà Từ Thi còn thiếu chính là cảm giác an toàn.
Thế cho nên mỗi lần tan dương, đều làm cho tâm tinh của nàng buông lỏng hơn.
Nếu vậy, hay để cho nàng đi vẽ manga.
Đầu tiên có thể giúp nàng nhận thấy giá trị của mình, mặt khắc có thể giúp nàng tìm được rất nhiều bạn bè, nếu hắn có thể sử lý vấn đề này, bệnh của Từ Thi có thể được chữa khỏi tật gốc.
"Lục Dương, ngươi đón xem vừa rồi ta nhìn thấy cái gì?"
Đinh Siêu đi tới, trên mặt lộ nét cổ quái.
Từ Thi liền quay đâu lại, tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ.
Nhưng mà...
Một ánh nhìn thoáng qua, lại làm cho Đinh Siêu đứng nguyên một chỗ, vừa rồi mới xuất hiện ảo giác sao? Như thế nào hắn lại thấy Từ Thi biến thành mỹ nữ?
"Chuyện gì, nói đi."
Lục Dương cắt đứng suy nghĩ của Đinh Siêu.
Đinh Siêu cũng đem ý tưởng điên rồ vừa rồi vứt ra khỏi đầu, kích động nói:" Vừa rồi ta đi mua nước, thấy được giáo quan dạy quân sự, hắn nói là đàn anh lớn hơn chúng ta 3 tuổi, nguyên lai thời điểm học quân sự, hắn lại lừa dối chúng ta."
Nói xong, Đinh Siêu nhìn xem Lục Dương, cảm thấy nét mặt của Lục Dương không có bất kì biến hóa gì.
Đinh Siêu mở to mắt mà nhìn, như suy nghĩ gì đó.
"Con chó, ngươi đã sớm biết phải không !"
Đinh Siêu nhìn vào Lục Dương, đang đợi câu trả lời của hắn.
"Đúng vậy, ngày đâu tiên nhập học, ta đã đi tìm các học trưởng hỏi thăm rồi, ngươi tùy tiện tìm một học trưởng hỏi sẽ biết a."
"Là... Tống học trưởng nói cho người à."
Đinh Siêu hít vào một hơi, vốn hắn muốn gọi là Tống Giai, nhưng bỗng nhiên hắn nhận ra là mình không nên kêu trực tiếp như vậy trước mặt Từ Thi.
Tống học trưởng?
Sắc mặt Lục Dương cổ quái.
Bỗng nhiên hắn lại bật cười, Tống Giai cũng không ngờ tới, có ngày minh lại được làm học trưởng đi, thời điểm mấu chốt, Đinh Siêu còn hơi đang yêu đấy.
"Đúng vậy, là nàng nói cho ta biết." Lục Dương tùy tiện trả lời.
"Vậy sao ngươi không nói cho chúng ta biết, làm hôm qua ta còn khóc lóc lúc chia tay, quả thật xấu hổ chết đi được."Đinh Siêu hỏi.
Lục Dương:" Thật nhiều người biết thì không có ai đi học nữa thì sao."
Đinh Siêu chán nản rời đi, có lẽ tìm một cái hố nào chui vào rồi cũng nên.
Buổi sang không có tiết học.
Phụ đạo viên Kiều Khải Minh chín giờ mới tới, tại lớp hai bắt đầu chọn ban cán sự lớp.
Cán bộ lớp cũng không có mấy người.
Bí thư chi bộ, lớp trưởng, ủy viên học tập và ủy viên xã hội.
Lục Dương cùng Từ Thi hoàn toàn quan sát, không có ý định chạy ra ứng cử, hắn biết, nếu tham gia tranh cử, cũng sẽ có rất nhiều người ủng hộ mình.
Mặc kệ chức vụ gì, đều có nghĩa vụ của nó. Lục Dương thật sự không muốn phí thời gian của mình vào mấy công tác này.
Tranh cử lớp trương có hai đồng học ứng cử, một nam một nữ, nam tên là Ngưu Nguyên Khôi, nữ tên là gì Lục Dương cũng không nhớ rõ nữa, bất quá Lục Dương lại biết kết quả.
Sau cùng, Ngưu Nguyên Khôi cũng trúng cử mà thôi.
Ngưu Nguyên Khôi cũng là một người rất trung thực, làm người cũng không tệ, hào phóng như cái tên của mình, bốn năm đại học, hắn vì cái lớp này cũng bỏ ra không ít công sức. Thu hoạch duy nhất, là được kết nạp đảng.
Sau khi tốt nghiệp, Ngưu Nguyên Khôi vào làm lập trình viên ở một công ty Thượng Hải, thời điểm Lục Dương tới chỗ này quay phim, cũng dùng cơm với nhau không ít.
Sau này, lại cùng một bạn học kết hôn....
Chứng kiến Lục Dương không tranh cử lớp trưởng.
Ngưu Nguyên Khôi cùng nữ sinh thở dài một hơi.
Chỗ tốt trong trường đại học không ít, bất kể học bổng hay kết nạp vào đảng, đều so với chỗ khác dễ dàng hơn rất nhiều, bọn hắn cũng không muốn bỏ qua chút nào.
Bỏ phiếu chấm dứt.
Kết quả trùng với kiếp trước, Ngưu Nguyên Khôi 19 phiếu, trúng cử làm lớp trưởng lớp 2.
Hắn đạt kết quả nay do được đa số nam sinh ủng hộ.
Còn nữ sinh thất bại kia thì trở thành lớp phó.
Lữu Lỗi ứng tuyển vào ủy viên xã hội, chỉ có một mình hắn ứng cử, không cần đến bầu cử đã trực tiếp nhận lấy, ủy viên học tập cũng được một bạn nữ đeo kính đảm nhận, bí thư chị bộ cũng được một nữ sinh khác tiếp nhận.
Sau khi tuyển ra cán bộ lớp, Kiều Khải Minh liền giao cho Ngưu Nguyên Khôi đi lĩnh sách, còn mình thì đi tới lớp ba.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã đến buổi trưa.
Thời điểm tan học.
Lục Dương nhìn thấy Trân Thu Nguyệt đang cùng các nữ sinh khác nói chuyện phiếm, nhìn thấy Lục Dương đi ra, nàng đối với bằng hữu bên cạch nói vài câu, sau đó bước tới đây.
"Nữ sinh ồn ào hôm qua, tên là Dư Phương, là bạn cùng phòng với Từ Thi, giữa hai người không có mâu thuẫn gì."
Trần Thu Nguyệt ghé vào tài Lục Dương nhỏ giọng.
Không biết vô tình hay cố ý, Lục Dương cảm thấy tai của mình có chút ngứa, nàng dựa quá gần rồi đấy.
Bởi vì đây là lúc tan học, rất nhiều sinh viên đều ra ngoài, thấy một màn vừa rồi, cả đám đều lộ ra thần sắc hâm mộ.
Lục Dương lại quan tâm đến lời nói của Trần Thu Nguyệt hơn là nàng.
Dư Phương cùng một phòng ký túc xá vơi Từ Thi, thì nên biết tích cách của Từ Thi như nào.
Hắn nhíu mày.
"Không có mẫu thuẫn sao? Vậy sao Dư Phương lại hay đào hố vậy?"
"Ha ha."
Trân Thu Nguyệt nở một nụ cười sáng lạn.
"Lục Dương, ngươi cũng không hiểu tính toàn của con gái rồi, cần gì phải có mâu thuẫn, cũng có thể là đố kỵ mà."
"Đố kỵ." Lục Dương trầm tư.
"Không sai, đố kỵ sẽ làm cho con người hoàn toàn thay đổi, Từ Thi vốn hay cúi đầu, nhưng ta nhìn thấy nàng lớn lên không tồi, Dư Phương lớn lên đã xấu, vốn tưởng mình cùng Từ Thi đều là vịt con xấu xí, đột nhiên phát hiện, vịt con xấu xí đó là thiên nga trắng, khả năng lòng không chấp nhận được, sinh ra tâm lý đố kỵ cũng nên, nhân tâm con người phức tạp vậy đấy."
Trần Thu Nguyệt nói ra phán đoán của mình.
Không thể không nói, Trần Thu Nguyệt rất có năng lực, chỉ cần một đêm, nàng đã hiểu rõ ngọn nguồn chuyện này, hơn nữa suy đoán của nàng cũng rất có đạo lý.
"Ngươi nghĩ như thế nào?" Trân Thu Nguyệt vẫn như trước hợi dựa vào người Lục Dương.
Ánh mắt Lục Dương trở nên lạnh lùng.
"Ta sẽ tự giải quyết!"